Chương 23: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói đến "người dân bản địa" ở thành Trường Dạ ấy à, chắc phải vác xẻng ra ngoài đào họ lên thì mới gặp được.

Thôi Vọng Triều nghĩ tới cái đầu mới chui ra từ dưới đất lên lúc nãy, thế là lại thấy run rẩy không thôi, hắn sợ mình cũng sẽ bị cuỗm đi mất như vậy. Thế là hắn chống chế: "Hung thần trong thành này xảo quyệt lắm, dù ta có bắt hết bọn nó tới đây thì cũng chưa chắc bọn nó đã chịu nói thật, chẳng bằng cứ đi tìm Kim huynh luôn."

Tạ Nhận nói: "Nói vậy cũng đúng, vậy mấy người tự đi tìm đi."

Hai mắt Thôi Vọng Triều trợn to.

Hắn biết mình không sai bảo được Tạ Nhận, nhưng dựa vào mỗi bản thân hắn thôi thì lại không có cách nào tìm được Kim Hoằng hết, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, dặn chúng đệ tử nhanh chóng đi tìm. Hắn lại lấy một chiếc quạt xếp từ trong tay áo ra, sau khi mở ra thì chiếc quạt ấy vừa thơm lại còn vừa lấp lánh, được thêu kín bằng chỉ vàng chỉ bạc, trên xương quạt lại còn được khảm cả đá bồ câu đỏ vào.

Tạ Nhận bị cái vẻ phèn kia làm choáng người: "Đây là thứ gì thế?"

Thôi Vọng Triều trả lời: "Đây là "Quạt mạ vàng phục hổ trừ tà chính tông", trong giới Tu Chân biết bao nhiêu người muốn đấy, muốn mua còn phải xếp hàng, ngay cả thấy ngươi cũng chưa từng được thấy qua sao?"

Tạ Nhận nhỏ giọng nói với Phong Khiển Tuyết: "Thấy chưa, cũng giống như "Đá phóng đại tu vi" vậy đó." Sau đó lại lớn giọng lên, "Thì ra đây là chiếc quạt… phục hổ gì gì đó tiếng tăm lẫy lừng đó sao, Thôi Vọng Triều à, ngươi có bảo bối đáng giá nhường này thì bắt cả bảy tám con hung thần cũng được luôn đó, vậy ta ngồi đây chờ nhé."

Thôi Vọng Triều "xuỳ" một tiếng, đang tính dẫn đệ tử đi thì lại bị Phong Khiển Tuyết ngăn lại, y nhét vào trong ngực hắn một cái dù hàng ma màu trắng: "Cầm nó theo."

Thôi Vọng Triều do dự, mặt thì đầy hoài nghi hỏi: "Thứ này của ngươi trông cũng bình thường chẳng có gì lạ hết, phẩm cấp cao không?"

Phong Khiển Tuyết còn chưa đáp lại, Tạ Nhận đã giơ tay ra tính lấy lại: "Không cao, chắc chắn không bằng cái cây quạt đáng giá kia của ngươi đâu, vậy trả đây!"

"Không trả!" Tuy Thôi Vọng Triều không thích Phong Khiển Tuyết thật, nhưng vẫn rất yên tâm với Phong thị thành Ngân Nguyệt, thế là ôm chặt cây dù chạy vội đi.

Tạ Nhận đẩy người bên cạnh một cái: "Nếu huynh đã mang đồ tốt này theo, thì sao trên đường đi không lấy ra cho ta chơi chút?"

Phong Khiển Tuyết lắc đầu: "Ngươi chê đống đồ chơi trên suốt đoạn đường này còn ít sao?" Từ dế cho đến lá cây, có cái nào mà không chơi đủ trò đâu, bứng được một bông hoa thì đòi nếm thử hương vị của nó, vặt được một cọng cỏ thì đòi thi kéo co, còn ồn ào hơn bảy tám chục con chim gỗ truyền âm.

"Có nhiều gấp mấy thì cũng có vui bằng một cái dù hàng ma đâu." Tạ Nhận duỗi người một cái, "Đi thôi, hai ta cũng đi bắt hung thần, ta cũng chẳng trông cậy gì vào Thôi Vọng Triều mấy."

Phong Khiển Tuyết hỏi: "Nếu ngươi đã biết bản lĩnh của đối phương cũng ở mức thường thường, thì tại sao lại còn để cho hắn tự hành động một mình?"

Tạ Nhận liên tục kêu oan: "Hắn dẫn theo cũng ít nhất cỡ ba mươi gia đinh mà, thế cũng gọi là một mình sao?"

Phong Khiển Tuyết nói: "Đứng thẳng dậy, nói cho đàng hoàng vào."

Thấy y không vui thật, cuối cùng Tạ Nhận cũng không giỡn nữa, cười nói: "Cho dù ta ghét hắn thật, nhưng cũng không tới mức sẽ để hắn đi chịu chết, ta tính sẽ tới sau để xem hắn làm vài ba trò cười cho thiên hạ trước đã, này cũng không được à?"

Sắc mặt Phong Khiển Tuyết hơi dịu lại: "Được."

Tạ Nhận kéo người đi ra ngoài: "Nhưng giờ hắn có dù hàng ma của huynh rồi, cũng chẳng làm trò cười gì cho thiên hạ đâu, giờ hai ta cũng chẳng còn gì để xem cả."

Phong Khiển Tuyết giơ tay lên, có một ánh sáng màu bạc phóng tới từ phía xa, quen đường quen nẻo chui vào trong túi càn khôn: "Giờ thì có rồi."

Tạ Nhận: "… Huynh mới vừa thu linh mạch của dù hàng ma lại à?"

Phong Khiển Tuyết: "Ừ."

Tạ Nhận im lặng giơ ngón tay cái lên, đủ hung đủ độc.

Mà cùng lúc đó, Thôi Vọng Triều cũng đang khổ tâm suy nghĩ, suy nghĩ xem yêu tà chỗ nào thì hiền lành lại còn biết nói lý.

Trong giếng thì không được, người nhảy giếng tự sát thì chắc cũng có nhiều oán khí lắm, có đủ khả năng có thể biến thành một con rối quỷ áo đỏ.

Trên tường thành cũng không ổn, người nhảy từ một chỗ cao tít xuống như thế, kiểu gì cũng thịt nát xương tan, ai mà còn hiền lành nhã nhặn nổi?

Trên đường cũng chẳng được, chết ở trên đường, hoặc là bơ vơ không nơi nương tựa, hoặc là bỗng chết bất đắc kỳ tử, kiểu gì cũng ôm hận trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!