Chương 22: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe vào thì thấy mấy chữ "Cửu Anh hiện thế lần nữa" là rất khó bề mà tưởng tượng nổi, ai trong giới Tu Chân mà chẳng biết yêu tà này đã bị chính tay Diệu Tước Đế Quân chém chết, không những xác nó đã bị đốt thành tro tàn trong lửa sen đỏ, mà ngay cả tàn hồn cũng đã bị gió lớn thổi tan, sao còn có thể sống lại nữa?

Phong Khiển Tuyết hỏi: "Hà Quy có bằng chứng gì không, sao lại nói Cửu Anh sẽ hiện thế lần nữa?"

Mặt Tạ Nhận trông rất vô tội: "Không biết nữa, không phải ta còn chưa kịp nghe sao." Mới nãy đang tính nói thì huynh lại ôm bình trà hùng hổ đi vào.

Phong Khiển Tuyết: "…"

Tạ Nhận nhích lại gần: "Huynh nói thật đi, có phải sư phụ bảo huynh tới canh ta không? Ông ấy vẫn luôn không thích Hà Quy."

Phong Khiển Tuyết cũng không phủ nhận: "Phong cách làm việc của Huyết Thứu Nhai rất cổ quái, Hà Tùng Gian ——"

"Hà bá bá là Hà bá bá, Hà Quy là Hà Quy, hai người đó không phải là một." Tạ Nhận ngắt lời y, nhấc bình trà lên rót một chén trà nóng, "Hà Quy cũng không đồng ý với nhiều chuyện mà Hà bá bá làm. Hơn nữa, cách tu luyện của Huyết Thứu Nhai vẫn luôn như thế từ hàng trăm ngàn năm qua rồi, tuy nói không phải là chính thống thật, cách làm cũng khác phần đông người, nhưng cũng chẳng phải là những chuyện ác độc tày trời gì, tại sao người ở ngoài lại cứ phải chỉ trỏ, ngang ngược nhúng tay vào chuyện nhà bọn họ như thế?"

Phong Khiển Tuyết nói: "Nếu như đổi thành là Trúc tiên sinh và Hà Quy thân thiết vui đùa với nhau, đương nhiên ta sẽ không chỉ trỏ hay can thiệp như thế."

Tạ Nhận tưởng tượng ra cảnh đó chút, thế là lông tơ cả người cũng muốn dựng ngược hết lên, độ hãi hùng này có thể so với việc nửa đêm bỗng thấy Cửu Anh ở đầu giường, đây là kiểu so sánh ma quái gì thế không biết.

Phong Khiển Tuyết cầm cổ tay hắn: "Theo ta quay về học phủ."

Tạ Nhận hỏi: "Vậy Cửu Anh thì sao, mặc kệ à?"

Phong Khiển Tuyết kiên trì: "Có Trúc tiên sinh rồi."

Tạ Nhận cười, kéo tay y lại: "Đừng nghiêm túc quá mà, ta biết huynh và sư phụ ai cũng muốn tốt cho ta hết, thế này đi, để ta nghe xong hết chuyện của Huyền Hoa Vụ và Cửu Anh đã, sau đó hẵng nói tới chuyện quay về học phủ, được không?"

Hà Quy đợi đến độ cũng không còn kiên nhẫn nữa, đã bắt đầu đứng ngoài gõ cửa. Tạ Nhận kéo Phong Khiển Tuyết đứng dậy, vịn bả vai y đẩy ra ngoài: "Huynh xuống đại sảnh ở lầu dưới ăn chút gì lót dạ trước đi, muốn cái gì thì gọi cái đó, ta mời."

Hà Quy nhìn hai người cù nha cù nhằng đi xuống lầu, trong mắt hiện ra vẻ không vui lắm. Đợi đến khi Tạ Nhận quay về thì nói: "Phong thị thành Ngân Nguyệt vốn nổi danh nhàm chán khô khan, sao ngươi lại thân với y thế?"

"Thành Ngân Nguyệt nhàm chán cũng không có nghĩa là ai trong Phong thị cũng nhàm chán, sư phụ vẫn luôn dặn ta phải chăm sóc huynh ấy thật tốt, ngươi đừng để ý làm gì, nói chuyện Cửu Anh tiếp đi."

Hà Quy nói: "Chắc ngươi cũng từng nghe ta nói về việc này, mỗi khi đệ tử cấp cao của Huyết Thứu Nhai tu tập thì sẽ tới khoảng trống dưới đáy đầm Huyết Hài Đàm (1) để bế quan."

(1) Đàm có nghĩa là đầm.

Tạ Nhận đáp, ta nào có nghe qua thôi đâu, ta còn khuyên ngươi nữa kìa, đổi cái tên Huyết Hài Đàm khó nghe kia đi, ví dụ như đổi thành đầm Tâm Chính Đạo Đàm, hay là đầm Xuân Quang Xán Lạn Đàm, đảm bảo những môn phái khác cũng bớt bàn chuyện nhà ngươi tới tám phần mười.

Hà Quy nói: "Tổ tiên cố tình bố trí trận pháp để tránh cho sát khí trong đầm lầy quá nặng, sẽ ảnh hưởng đến việc tu tập của đệ tử trong nhà. Biết bao năm vẫn luôn rất yên ổn, nhưng vào khoảng thời gian trước thì Huyết Hài Đàm lại bỗng xuất hiện những hiện tượng kỳ quái, thường hay sôi trào lên như biển lửa vậy, ngay cả dùng phù trận mà cũng áp chế không nổi."

"Chuyện này thì có liên quan gì đến Cửu Anh?"

"Huyết Hài Đàm vốn là nơi mà Cửu Anh nằm xuống, dưới đáy đầm còn có một cái đầu của nó."

Cửu Anh có chín đầu chín mạng, theo như sách ở Huyết Thứu Nhai ghi lại, đúng là có một cái đầu bị Diệu Tước Đế Quân cầm thần kiếm Chúc Chiếu trong tay chém rụng, sau đó thì rớt vào trong Huyết Hài Đàm.

Tạ Nhận giật mình: "Còn có chuyện này nữa sao, vậy mấy cái đầu khác thì sao, chúng nó ở đâu rồi?"

"Sao ta biết rõ những chuyện đó được chứ." Hà Quy nói, "Ta chỉ biết Huyền Hoa Vụ từng là thứ yêu tà thành kính nhất theo chân Cửu Anh thôi, nó đã biến mất nhiều năm nay lại bỗng xuất hiện, đúng lúc này thì Huyết Hài Đàm cũng sục sôi theo, có phải là giống một dấu hiệu gì đó không?"

"Vậy ngươi phải phong kín Huyết Hài Đàm lại, đừng để cho cái đầu kia của Cửu Anh chạy ra ngoài." Tạ Nhận khẽ nghiêng người về sau, "Để ta quay về hỏi sư phụ chút, đúng rồi, còn ai biết chuyện nhà ngươi có cất giấu một cái đầu của Cửu Anh nữa không?"

"Chỉ có ta và vài người thân tín thôi." Hà Quy nói, "Chẳng qua nói cho sư phụ ngươi nghe thì cũng không sao, dù sao lần này ta đến đây là cũng có ý nhờ vả ông ấy, hy vọng ông ấy có thể giúp giải thích nguyên nhân Huyết Hài Đàm bỗng sôi sùng sục lên như thế."

"Được rồi." Tạ Nhận vỗ vai hắn một cái, lại hỏi, "Ngoại trừ nói cho sư phụ ta ra, ta có thể cũng nhân tiện nói cho Phong huynh luôn không?"

Hà Quy tức giận nói: "Có cần ta giúp ngươi làm một con chim truyền âm dài chín thước không, để cho nó bay một vòng quanh hết cái giới Tu Chân này, nói cho tất cả môn phái đều biết là nhà ta có cất giấu một cái đầu của yêu tà thượng cổ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!