Chương 21: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ly Hoán và Mặc Trì rút ra kinh nghiệm xương máu, cảm thấy chuyện này không thể tự trách chính bản thân mình được, bởi vì nghĩ sao đi chăng nữa, sau ca khúc "Mã Lễ Đức Khuyên Thiện" thì nên là một bữa ăn thanh đạm để nhẩm lại quá khứ khó khăn, mọi người ngồi thành vòng tròn vây quanh một chiếc đèn, tay thì nâng bánh ngô, cùng rưng rưng nước mắt nhớ lại phẩm chất cao quý của Mã Đại Đức, nào có ai bỏ bằng hữu lại đi dự tiệc Tinh Hà Yến một mình đâu chứ?

Tạ Nhận ném cho hắn một quả Hồng Linh Lung: "Rõ ràng là hai ngươi muốn chạy mà."

Ly Hoán cảm thấy bất công: "Ai mà biết được Phong huynh sẽ sắp xếp lộ trình đầu voi đuôi chuột thế đâu, bọn ta đều nghĩ chắc tối đó ngươi ngồi húp canh dưa chua với một cụ ông rồi."

Tạ Nhận nhét phần quả còn lại cho hai người bọn họ, ngáp dài đi về: "Không nói nữa, ta đi ngủ một lát đây, tối nay ta còn phải đọc Tĩnh Tâm gì gì đó nữa."

Mặc Trì an ủi Ly Hoán, thôi quên đi, mặc dù A Nhận được đi dự Tinh Hà Yến, nhưng lại phải cùng Phong huynh làm những việc cực khổ thế, vừa tĩnh tâm lại còn vừa hướng thiện, ngươi và ta không chịu nổi nhịp sống tẻ nhạt như người tám mươi tuổi thế đâu.

Ly Hoán: "Cũng có lý lắm."

Ban đêm, ánh đèn dịu nhẹ vẫn được châm lên trong tiểu viện như thường ngày.

Tạ Nhận vừa buồn ngủ vừa mịt mờ đọc hết quyển thứ hai của [Tĩnh Tâm Ngộ Đạo Kinh], vừa tính ngủ tiếp, thì lại bị Phong Khiển Tuyết kéo lại, hỏi hắn: "Sau khi đọc xong thì ngươi có suy nghĩ gì không?"

Có suy nghĩ là suy nghĩ gì, ta chỉ nghĩ muốn đi ngủ thôi. Tạ Nhận gục đầu lên vai y, ăn vạ nhắc nhở: "Phong huynh, hôm bữa huynh chỉ nói phải đọc chung với huynh thôi, cũng đâu nói là phải thảo luận nữa đâu, muốn thế thì phải trả thêm tiền."

Phong Khiển Tuyết thuận tay rút một quyển sách ra từ trong túi càn khôn: "Nếu ngươi không lười nữa thì đây là phí thêm cho ngươi."

Tạ Nhận nhìn hình vẽ trên bìa sách, thế là tỉnh táo lại liền, có bốn quyển sách cấm trong giới Tu Chân, quyển [Hoạ Ngân Bình] này là một trong bốn quyển sách đó, lý do bị cấm là do quá "thơm ngon". Thiếu niên mới mười mấy tuổi mà, ai mà trông thấy quyển sách này lại không kích động kia chứ, hắn khá ngạc nhiên: "Phong thị cũng tàng trữ sách này hả?"

Phong Khiển Tuyết: "Giờ sao?"

Tạ Nhận vịn vai y: "Nể tình mặt mũi của sách cấm, thành giao."

Tuy nãy hắn buồn ngủ thật, nhưng vẫn đọc không xót nửa chữ trong [Tĩnh Tâm Ngộ Đạo Kinh]. Tự rót cho mình một chén trà nóng để lên tinh thần, bắt đầu nói: "Trong sách ghi rằng, không mưu cầu điều gì thì mới có thể cảm thấy yên lòng bền lâu được. Ta lại thấy cũng chưa hẳn là thế, muốn có một miếng ngói che đầu cũng là mưu cầu, muốn có đủ ba bữa ăn no bụng cũng là một loại mưu cầu. Người bình thường nào cũng muốn có chốn về, được ăn ngon mặc ấm.

Ai mà lại muốn vô mưu vô cầu, quấn mình trong một miếng vải bố rách nát rồi ăn quả dại uống nước suối đâu? Theo ta thấy, quyển sách này ——" Lời đến khoé miệng, lại đúng lúc nhớ ra hình như Phong Khiển Tuyết rất thưởng thức quyển sách [Tĩnh Tâm Ngộ Đạo Kinh] này, bèn nói kiểu khác, "Tóm lại là ta vừa không thấy thích lắm, cũng chẳng tán thành lắm."

"Quá cực đoan rồi." Phong Khiển Tuyết lắc đầu, "Chẳng qua ngươi vẫn nguyện ý nói thẳng thắn thành thật như thế, cũng xem như là không nói cho có lệ."

Tạ Nhận đưa tay ra: "Vậy huynh đưa cho ta đi."

Phong Khiển Tuyết đặt [Hoạ Ngân Bình] vào tay hắn, mình thì đứng dậy đi rửa mặt.

Tạ Nhận hơi ngã người xuống giường, hứng thú đọc vài ba trang, càng đọc càng thấy không đúng, đây chỉ là một quyển tập thơ bình thường thôi mà, có gì để cấm đâu? Đọc kỹ lại, ba chữ lớn trên bìa da không phải là Hoạ Ngân Bình, mà là Hoạ… Ngận Bình (1).

(1) "Ngân" viết là , "Ngận" viết là .

Hắn thật muốn nôn ra máu: "Sao huynh lại lừa ta?"

Phong Khiển Tuyết đang lấy khăn lau mặt: "Ta có nói là sách gì không?"

Tạ Nhận tiếp tục kháng nghị: "Huynh mà lừa ta thêm hai lần nữa thôi, chắc sau này ta không tin huynh nữa đâu."

Phong Khiển Tuyết ngồi ở cạnh giường, áo dài như tuyết rơi: "Cho là có mười lần đi, trong đó ta lừa ngươi năm lần, lại cũng cho ngươi thứ tốt năm lần, thế ngươi phải phân biệt thật giả thế nào? Nếu ngươi không phân biệt được, vậy muốn từ chối cả mười lần, hay là đồng ý cả mười lần?"

Tạ Nhận: "…"

Phong Khiển Tuyết vung tay lên tắt đèn: "Ngủ thôi."

Trong phòng cũng tối hẳn.

Một lát sau.

"Lừa một lần thôi, chín lần sau là thật nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!