*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gió thổi vào từng dải mây dày khiến cho chúng tản ra xung quanh, cũng theo đó mà có thể thấy được bụi phấn lấp lánh chợt loé lên.
Hai đại gia tộc lừng danh trong giới Tu Chân là Phong thị thành Ngân Nguyệt và Tề thị thành Cẩm Tú.
Phong thị thì trang nhã cao quý, mặc dù nương tại thế gian nhưng lại không vương chút bụi trần, thật đúng như một vầng trăng bạc sáng tỏ, treo mãi trên cao chẳng ai với tới nổi. Mà Tề thị cũng xứng với cái tên của thành Cẩm Tú, trong phủ thì náo nhiệt phồn thịnh và rực rỡ kiều diễm không thôi, tiên nhạc vang lên không dứt, khách khứa cũng say sưa không ngừng.
Mỗi khi đến ngày Ba tháng Ba, Tề thị sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu lớn tại Tinh Huy Các, đây cũng chính là yến tiệc nổi danh nhất trong giới Tu Chân, được gọi là Tinh Hà Yến.
Tinh Huy Các toạ lửng lơ ở giữa trời, hơn trăm toà lầu gỗ nhỏ với tạo hình độc đáo được hơn trăm con hạc trắng nâng lên, bay chầm chậm trôi nổi, đèn đuốc cao thấp xen lẫn với nhau sáng rực lên, nhìn vào từ xa, trông y hệt như những vì sao rải rác giữa không trung, tiếng đàn, tiếng hát và còn cả tiếng cười đùa, chúng cũng hoà quyện cùng với ánh trăng và hương rượu nồng đâu đây.
Một cô nương mặc áo xanh da trời đang đứng trên lưng của một con hạc tiên, nàng đeo kiếm bạc và cài phát quan màu bạc, mới nhìn vào thì thấy tư thế rất hiên ngang, ấy lại có một đôi mắt hạnh to tròn long lanh, khi nàng cười lên thì sát khí cũng giảm không ít, nhìn ai cũng như đang nhìn tình lang vậy: "Phong công tử, bên này!"
Tạ Nhận nghiêng đầu hỏi: "Vị tỷ tỷ xinh đẹp kia là ai vậy?"
Phong Khiển Tuyết đáp: "Đó là Tề Nhạn Ninh, ta và ca ca Tề Nhạn An của nàng là bằng hữu."
Hơn nữa là bằng hữu có quan hệ cũng không tệ, biết rất rõ về nhau, ít năm trước còn từng cầm kiếm đi chém Hạn Bạt chung. Chẳng qua Tề Nhạn An cũng không nói cho muội muội về thân phận thật sự của Quỳnh Ngọc Thượng Tiên, cho nên bây giờ nàng chỉ nghĩ y là một quý công tử Phong thị, cười nói: "Ca ca ta bị vài việc ở ngoài níu chân, không quay về kịp, để ta chiêu đãi… Ủa, không phải nói là có tới bốn vị khách sao?"
Phong Khiển Tuyết hành lễ: "Có hai người nữa nhưng không tới được, bọn họ nói muốn đi ăn mì lươn."
Tề Nhạn Ninh kinh ngạc thốt lên: "Phải là món mì lươn ngon tới mức nào đây, đến độ ngay cả yến tiệc nhà chúng ta cũng không muốn dự luôn?"
Tạ Nhận: "…"
Trong thành Trường Sách, Mặc Trì thả đũa xuống, mồ hôi túa đầy đầu vì cay: "Cay gì mà cay quá, chẳng đáng xếp hàng đợi nửa ngày tí nào."
Ly Hoán hỏi hắn: "Vậy ngươi thích đi ăn mì lươn hơn, hay là lại muốn nghe một bài Mã Lễ Đức nữa?"
Mặc Trì trả lời ngay: "Nào, ta ăn mì tiếp thôi."
Hạc tiên chở Tạ Nhận và Phong Khiển Tuyết đáp xuống trước một toà lầu các cao nhất.
Tề Nhạn Ninh giới thiệu: "Đây là vị trí mà ca ca dặn riêng, đủ yên tĩnh trong khung cảnh ồn ào, tầm nhìn cũng rộng rãi, sẽ không bị ai quấy rầy cả, xin mời hai vị tự vào chỗ của mình, ta đến nơi khác đây."
Phong Khiển Tuyết gật đầu: "Đa tạ Tề cô nương."
Thị nữ dẫn hai người bọn họ vào lầu các, sau lại mang lên rượu ngon. Phong Khiển Tuyết hỏi thêm một chút mật hoa quế, dùng thìa ngọc từ từ bỏ vào trong rượu. Tạ Nhận hỏi: "Phong huynh, nếu huynh đã sắp xếp xong yến tiệc Tinh Hà Yến từ sớm, sao lại không nói trước cho nhóm Ly Hoán một tiếng?"
Phong Khiển Tuyết đáp: "Ta vốn tính nói mà, nhưng hai người bọn họ chạy nhanh quá." Dáng vẻ ấy trông như thèm mì lươn vô cùng, chắc là ăn ngon lắm.
Tạ Nhận nghe xong thì gượng cười, thật ra cũng đúng, ta mà không thiếu huynh một số tiền to bằng trời thì ta cũng chạy mất rồi.
Phong Khiển Tuyết đưa chén rượu cho hắn: "Đây là rượu trái cây."
Tạ Nhận uống một hơi cạn sạch, vị rượu ngọt thanh rất sảng khoái.
Đồ ăn ở Tinh Hà Yến còn hiếm thấy hơn ở Đông Tuyết Tiểu Trúc gấp bội lần. Tề thị vốn thích xa hoa, năm nào đãi yến tiệc cũng khiến người khác trầm trồ, vị ngọt từ một loại quả gì đó đang tan ra trong miệng, chứa đầy linh khí dồi dào, Phong Khiển Tuyết nói: "Đó là Hồng Linh Lung, một trăm tám mươi năm mới kết được một quả."
Tạ Nhận nói: "Hèn gì mỗi người chỉ được một quả thôi."
Phong Khiển Tuyết hỏi: "Ngươi thích à?"
Tạ Nhận thuận miệng đáp: "Thích chứ."
Một lát sau, một mình hắn nhận được một khay lớn.
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!