Chương 2: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đợi tới khi hai người lững thững đi đến tiền điện thì người đưa tin đã quay về thành Trường Sách, chỉ để lại một đống giấy nằm lung tung trên sàn bị gió quấn bay tứ tung, đèn đuốc lập loè hoà với màn đêm, trông rất giống kiểu thiên hạ sắp loạn tới nơi rồi.

Trên bàn còn có một chiếc túi càn khôn, phía trong có chút ánh sáng loé lên, hành lý để nguỵ trang có thể coi là đầy cả túi. Thấy đồ đệ bước vào cửa, Thanh Vân Tiên Tôn tha thiết bước lên đón, hiền từ trong mắt tràn đầy, lời cũng soạn hết rồi, chỉ còn chờ mở miệng dùng cả tình lẫn lý để thuyết phục mà thôi, tốt nhất là đóng gói tiễn người đi cho thật nhanh, Phong Khiển Tuyết lại chắp tay hành lễ: "Sư phụ yên tâm đi, đồ nhi xuống núi đây."

Nói xong thì nhét túi càn khôn vào trong tay áo, quay người nhanh chóng bước ra khỏi đại điện, một câu thừa thãi cũng không có, sa bào bồng bềnh được ánh sao chiếu vào thành một đường ánh sáng lung linh.

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, đột ngột đến độ thậm chí ngay cả Thanh Vân Tiên Tôn cũng chẳng kịp phản ứng, chỉ trợn mắt há miệng nhìn bóng lưng thần tiên của tiểu đồ đệ nhanh chóng bước xa, tới nửa ngày sau trong lòng mới nhẩm thấy có gì đó không ổn lắm, vội vàng hỏi: "Phùng Xuân, trên đường hai đứa tới đây, nó có bày trò gì không?"

"Không có." Mộc Phùng Xuân nói, "Đệ ấy chỉ có tới phòng bảo tàng của sư phụ lấy ít đồ cầm theo thôi, nói là có thể sẽ cần dùng tới lúc đối phó với hồn kiếm Chúc Chiếu."

Hai mắt Thanh Vân Tiên Tôn tối sầm lại: "Nó cầm cái gì theo rồi?"

Mộc Phùng Xuân trả lời: "Một vài tranh chữ cờ vây cầm phổ chẳng đáng giá bao nhiêu… Sư phụ sao người xìu mất rồi?"

Giọng Thanh Vân Tiên Tôn run rẩy trách: "Đi vào phòng bảo tàng mà chưa có sự cho phép là trái với môn quy, sao con không ngăn nó lại?"

Mộc Phùng Xuân rất không tiền đồ nói: "Con có dám đâu."

Bởi vì tiểu sư đệ ấy hả, mặc dù không đi theo con đường rút đao chém người, nhưng cho dù là sắc mặt hay giọng điệu nói chuyện thì đều có thể bốc lên sự lạnh giá một cách rất tự nhiên, cho dù bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều có thể bày ra cái mặt "Cha ngươi thiếu ta hai mươi vạn", người thường thật sự đấu không lại.

Trong lòng Thanh Vân Tiên Tôn đau râm rỉ.

Phong Khiển Tuyết cũng không ngự kiếm bay nhanh đến thành Trường Sách. Từ nhỏ y đã được sư phụ nuôi nấng, cũng chẳng mấy khi ra khỏi tiên phủ, cho nên cũng không hiểu con người hay chuyện dưới núi lắm, thấy vẫn cần vài ngày để làm quen. Thế nên y học theo mấy kiếm khách mua một con ngựa, còn đặt cho một cái tên dài ơi là dài là "Loạng Choạng Ngật Ngưỡng Cả Đường Chỉ Muốn Ngủ", thế là từ đó vạt áo tung bay kiếm vờn ngàn hoa, vó ngựa vọng vang bước vào cõi trần.

Giữa trưa một ngày nọ, y tới một bờ suối, nơi này không những yên tĩnh mà còn rất sạch sẽ. Đúng lúc chạy một hồi cũng nóng người, y bèn thả cương ngựa ra tính ngâm tới hoàng hôn rồi lại đi tiếp.

Có vài con chim trắng líu ríu đậu ở bờ bên kia, trông vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch giống y như sư phụ vậy, Phong Khiển Tuyết bóp vụn một miếng kẹo đậu phộng, tính lội nước đi qua đó đút cho mấy bé "Sư phụ kính yêu" ăn, nhưng mấy bé chim này lại như bị thứ gì đó doạ sợ, bỗng dưng đập cách phành phạch bay đi mất.

Phía sau lâm râm truyền đến tiếng xé gió.

Phong Khiển Tuyết phản ứng cực nhanh, vạt áo muôn lớp phấp phới tựa tuyết trời đông, một tay rút kiếm dài ra khỏi vỏ, đầu kiếm nhọn tạo ra gió lớn làm cho mặt nước dập dềnh, sau một tiếng "keng" thì đã chém ám khí thành hai mảnh —— hoá ra là một cục đá bình thường.

Một bóng dáng lao ra từ sườn núi rồi chạy thẳng vào trong suối.

Phong Khiển Tuyết vội vàng lùi lại vài bước để tránh bọt nước văng ra khắp nơi.

Một tay Tạ Nhận kéo chặt cái lưới giăng ở dưới đáy sông, tính đuổi theo con cá chép đỏ bị kiếm doạ sợ ở đằng kia, nhưng sao còn đuổi kịp nữa, tốn cả ngày mà ngay cả cái vảy cũng chẳng bắt được, thế là quay người nhìn hầm hầm vào đầu sỏ gây chuyện: "Trời sáng choang choang thế này tắm cái gì mà tắm?"

Ánh mắt Phong Khiển Tuyết lại rơi vào đoá hoa lan được thêu trên cổ áo hắn, đó là hoa văn tượng trưng cho Học phủ Trường Sách, cộng thêm bản lĩnh nhanh nhẹn như diều hâu, bội kiếm màu đen bạc, tuổi tác, chiều cao, tướng mạo, thậm chí là cái ánh mắt sưng sỉa gây hấn của thiếu niên trước mặt này, quả thật là trùng khớp với Tạ Nhận.

Cứ ngồi yên rồi thì người ấy cũng tự mò tới cửa chẳng tốn chút sức nào.

Phong Khiển Tuyết rất bình tĩnh, thắt lại đai lưng mới gỡ ra: "Ngươi bị thương kìa."

Tạ Nhận lạnh lùng hừ một tiếng, người ướt sũng đi ra khỏi suối, có không ít vết máu thấm loang lổ trên cánh tay, lúc kéo tay áo lên thì lộ ra mấy vết roi còn mới nguyên.

Phong Khiển Tuyết chưa bao giờ đi một học phủ nào cả, tất cả kiến thức cũng do Thanh Vân Tiên Tôn và sư huynh tự mình dạy cho, đương nhiên cũng chưa từng bị phạt đòn bao giờ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cách giáo dục choáng người như thế, làm cho y cũng thấy như bị đau theo. Tạ Nhận thì lại chẳng để ý mấy, tự mình vắt nước trên đồ ra, rồi lại hô lên với một cục rong tròn tròn ở dưới đáy hồ: "Ra đây, chúng ta đi tới khe suối tiếp theo thôi!"

Cục rong lềnh bềnh bỗng nhúc nhích một cái, thì ra là một con thuỷ yêu, nhìn vào lớp oán khí màu đen bao bọc quanh thân, đoán chừng lúc trước cũng quậy phá chẳng ít. Nhưng lúc này loại yêu tà hung dữ như thế lại cuộn thành một cục be bé, ngay cả đầu cũng không dám nhô ra. Tạ Nhận lại không kiên nhẫn, bèn dùng sức kéo nó ra, thế nhưng lại thấy con thuỷ yêu này đang khóc hu hu hu, hức hức hức nước mắt nhoè nhoẹt, nhìn thảm vô cùng.

Tạ Nhận: "?"

Phong Khiển Tuyết thấy khó hiểu: "Sao nó khóc vậy?"

Thuỷ yêu lại lập tức khóc càng to hơn, nó ôm theo cơn sợ hãi "Chết toi ta rồi" cầu xin tha mạng: "Quỳnh ——"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!