*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Nhận ôm cả toà thành, vẫn cảm thấy rất không thể nào tin được: "Phong huynh, huynh chắc là sư phụ không muốn không?"
Phong Khiển Tuyết giơ tay ra: "Nếu ngươi không tin thì trả lại cho ta cũng được."
"Không!" Tạ Nhận vội vàng lùi về sau hai bước, "Ta muốn mà."
Phong Khiển Tuyết cười một tiếng: "Ừ."
Hai người cùng đi ra ngoài tìm được một cái tủ đem về, sau đó thì đặt vững toà thành lên đó. Lúc này thì đêm đã khuya rồi, mấy người gỗ trong thành cũng tự quay về nghỉ ngơi, chỉ có một tửu quán ở phía Nam của thành là còn sáng đèn, có một kiếm khách mặc áo bào đỏ ngồi cạnh bàn, dưới chân thì lăn lóc chừng bảy tám cái vò rỗng, tiểu nhị thì đang bước từ trên lầu xuống, chưa bao lâu đã đưa rượu mới đến.
Tạ Nhận nằm sấp cạnh bên nhìn: "Đêm khuya lại uống rượu giải sầu, Phong huynh, huynh nói xem có phải hắn ta đang chờ người trong lòng không?"
Phong Khiển Tuyết lắc đầu: "Say mèm ra thế rồi, quần áo lại còn không chỉn chu, cho dù người trong lòng có tới thì sợ cũng muốn quay đầu đi luôn."
Tạ Nhận lại cười: "Khó nói, khó nói lắm, lỡ như người trong lòng thấy hắn ta buồn phiền sa sút như thế, lại thành ra đau lòng sao."
Một lát sau, lại có thêm một người đi vào tửu quán, đó là một kiếm khách khác.
Tạ Nhận thấy mà nản: "Ta lại còn tưởng là một tỷ tỷ xinh đẹp nữa cơ."
Phong Khiển Tuyết quay qua nhìn hắn: "Tỷ tỷ xinh đẹp tới rồi làm sao nữa?"
Tạ Nhận bị nghẹn họng, hắn dùng cánh tay đẩy đối phương một cái: "Phong huynh, sao huynh kỳ thế, ai lại dùng vẻ mặt thuần khiết chính trực như này để thảo luận loại chuyện ấy chứ."
"Thảo luận loại chuyện gì?"
Tạ Nhận cũng dạy không biết mệt, dùng hai ngón tay chỉ nhẹ một cái: "Kiếm khách và người trong lòng ấy, một đôi có tình ý với nhau, lại uống rượu giữa đêm thế này, còn có thể làm gì được nữa?"
"Vẫn chưa hiểu, ngươi nói tiếp đi."
Tạ Nhận dở khóc dở cười: "Huynh không hiểu thật hay đang trêu ta đó, đệ tử Phong thị không được dạy về những chuyện này à?"
Phong Khiển Tuyết nói: "Không ai dạy hết, ngươi dạy ta đi."
"Sao ta dạy huynh mấy thứ này được." Tạ Nhận vội vàng từ chối, "Ta cũng đọc trong sách thôi, nếu huynh muốn biết thì ta cho huynh mượn vài cuốn."
Phong Khiển Tuyết gật đầu: "Vậy ngươi cho ta mượn đi."
Tạ Nhận lục ra chừng bảy tám cuốn để trong hộc đựng đồ gần giường, còn rất hào phóng ôm vai y: "Tất cả ở đây hết, đây là hàng hiếm được tiểu đệ cất giấu đấy, huynh mang về —— khoan khoan khoan, huynh làm gì thế!"
Hai tay Phong Khiển Tuyết nắm nhẹ trong không khí một cái, chồng sách trêu người kia cũng hoá thành những cánh hoa tàn. Tạ Nhận không hề chuẩn bị, muốn cướp lại cũng cướp không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn giấy bay loạn cả phòng, mãi sau mới run rẩy nghẹn ra một chữ: "Huynh…"
"Sau này bớt xem mấy cái này lại." Phong Khiển Tuyết quay người đi ra ngoài, "Được rồi, đi ngủ đi."
Tạ Nhận khóc không ra nước mắt: "Này, huynh quá đáng lắm luôn á!"
Phong Khiển Tuyết vung tay quét qua một cái, "ầm" một tiếng đóng cửa giùm hắn.
Tạ Nhận quay đầu lại nhìn căn phòng bừa bộn của mình, hàng hiếm cũng chẳng còn nữa, lại còn phải dọn phòng, ây, chỉ có thể ngẩng mặt nhìn trời mà thở dài thôi.
Mình đâu có đáng chịu cảnh này đâu, oải quá đi thôi.
Sáng sớm hôm sau, Phong Khiển Tuyết đã tới học đường từ sớm. Những người khác biết là có một đệ tử Phong thị mới chuyển đến thì cũng không tránh được sẽ lại bắt chuyện với y, Phong Khiển Tuyết ứng phó đôi ba câu, mắt lại thấy chỗ ngồi trống không ở hàng đầu tiên, hỏi: "Tạ Nhận đâu rồi?"
"A Nhận à, hắn không dậy sớm thế đâu. Cho dù có bị tiên sinh phạt thì cũng phải ngủ đến khi mặt trời lên cao cơ."
Phong Khiển Tuyết đứng dậy: "Để ta đi tìm hắn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!