Đến ngày lên thuyền tiên thì cả thành Xuân Đàm đều xôn xao không ngớt.
Vừa gần đến giờ Thìn (1) thì có khoảng hàng trăm chiếc thuyền cơ giáp nhỏ xuất phát từ Phi Tiên Cư đến chở từng nhóm khách có đan phiếu lên thuyền lớn, mọi thứ đều rất trật tự. Hầu hết những chiếc thuyền cơ giáp nhỏ này đều có vân gỗ đơn giản, chỉ có chiếc dừng trước khách đ**m Hà Phi Phi là khác biệt, không những toàn thân thuyền phát sáng lấp lánh vẻ đẹp của ngọc lưu ly, mà hai bên hông thuyền còn được tô điểm thêm hoa lan, vừa thơm ngát lại còn xa hoa, đám đông đứng trên đường cũng nhao nhao đến xem, ai cũng đoán xem là người nào có thể diện lớn như thế mà có thể được bước lên chiếc thuyền tiên Cửu Ca này.
(1) Giờ Thìn là từ 7h đến 9h sáng.
Cửu Ca chính là tên của chiếc thuyền nhỏ được làm bằng ngọc lưu ly này, lúc nó vừa được làm ra, do quá đẹp nên còn làm xôn xao cả thành Xuân Đàm, nhưng ngọc lưu ly lại dễ vỡ, cho nên Phi Tiên Cư rất hiếm khi dùng nó để đưa đón người, thường lúc khách quý tới thì mới có thể dùng một chốc.
Mặc Trì gõ cửa: "A Nhận, xong chưa, chúng ta chuẩn bị lên đường thôi."
"Xong rồi đây!" Tạ Nhận vội vàng cột tóc cho đàng hoàng lại, bước ra ngoài hỏi, "Còn hai người kia đâu rồi?"
"Đấy, đang đứng chỗ lan can kìa, đang coi náo nhiệt." Mặc Trì cười nói, "Ta đoán chắc chủ nhân của Phi Tiên Cư thích thơ của Phong huynh lắm, còn đặc biệt phái một chiếc thuyền ngọc lưu ly tới đón chúng ta nữa."
Thuyền làm bằng ngọc lưu ly sao? Tạ Nhận thấy mới lạ, cũng chạy tới lan can xem, đúng là thuyền nhỏ lấp lánh rực rỡ rất khiến người khác chú ý —— Nhưng điều càng làm người khác chú ý hơn chính là vị đại ca cao lớn thô kệch trông rất quen mắt kia, bây giờ người ấy còn đang chen trong đám người, nhón chân nhướn cổ lên nhìn cho rõ chiếc thuyền lạ mắt này.
Tạ Nhận: "…"
"Đủ người rồi, vậy chúng ta đi thôi." Ly Hoán quay về, "Thuyền nhỏ cũng đợi một hồi rồi đó."
"A ——" Tạ Nhận đau đớn ôm bụng, "Ta đau bụng quá."
Ly Hoán nhíu mày: "Đang tốt lành sao ngươi lại đau bụng thế?"
"Không sao không sao, mọi người đi trước đi, ta ghé nhà xí cái đã, chiều ta lại lên thuyền sau." Tạ Nhận xoay người muốn chạy, lại bị Phong Khiển Tuyết giữ lại, "Ta đợi với ngươi."
Ly Hoán liền nói: "Vậy chúng ta cũng cùng chờ ngươi luôn, thuyền này tới đón Phong huynh mà, huynh ấy không lên thì chúng ta lên trông cũng kỳ."
Tạ Nhận nghe thấy mà ê răng, thôi đi, vừa nhìn là biết thuyền này tới đây vì thể diện của Ly thị thành Lâm Giang rồi, chứ chẳng liên quan chút nào đến bài thơ kia cả. May mà lúc này Phong Khiển Tuyết phụ hoạ vào một câu: "Không sao, nếu đêm nay có thể gặp được chủ nhân của Phi Tiên Cư thì ta sẽ tự mình nói với hắn, hai ngươi lên thuyền trước đi."
"Đúng đúng, hai ngươi lên dò thuyền trước đi, xem coi nơi nào có đồ ăn ngon nơi nào có cái chơi vui, đừng vì ta mà lên trễ." Tạ Nhận đẩy Ly Hoán và Mặc Trì xuống lầu, mình thì giả vờ chạy tới nhà xí, mãi đến khi chiếc thuyền ngọc lưu ly kia đã đi xa và đám đông cũng đi hết thì mới thở phào một cái.
Phong Khiển Tuyết săn sóc: "Uống nhiều nước ấm chút."
"Uống nước ấm gì nữa, ta biết trước cửa khách đ**m Nguyên Hà cũng có một chiếc thuyền nhỏ, chúng ta lên thuyền thôi." Tạ Nhận kéo cổ tay y, nắm lấy cùng chạy xuống lầu.
Phong Khiển Tuyết hỏi: "Bụng ngươi không đau nữa à?"
"Hết đau rồi." Tạ Nhận chạy nhanh như gió, "Nhanh nhanh, hai tấm đan phiếu kia không rẻ đâu… Ý ta là, huynh làm thơ cũng chẳng dễ dàng gì, chúng ta không thể chịu thiệt, phải lấy lại hết vốn mới được."
Phong Khiển Tuyết rất muốn nói, thật ra ta viết thơ cũng dễ dàng lắm.
Hai người còn mua thêm gói đậu phộng Ngũ Vị ở ven đường, sau đó mới vui vẻ chen lên chiếc thuyền nhỏ trước cửa khách đ**m Nguyên Hà, tiếp đó thuyền cũng bay về phía ngoài thành.
Chiếc thuyền tiên với thể tích khổng lồ này đã chính thức bay lên trời từ tối qua, bây giờ nó đang tắm mình dưới ánh mặt trời rực rỡ, cánh buồm lớn cũng căng phồng, dưới đáy thuyền là hàng trăm chiếc bánh răng được sắp đặt khéo léo với nhau, hàng trăm đạo sư chế tạo ngự kiếm bay giữa trời để kiểm tra một lần cuối cùng trước khi thuyền cất cánh. Mà hình ảnh tương phản rõ ràng của những thợ chế tạo vội vội vàng vàng này là nhóm khách đang thong dong cười nói trên boong thuyền, Phi Tiên Cư còn dùng ảo thuật để tạo ra cảnh sắc bốn mùa, đầu thuyền thì có hoa xuân nở rộ lúc tháng Ba, cuối thuyền thì phủ đầy tuyết trắng, có một đứa trẻ hiếu động giơ tay ra vồ lấy tuyết, nó lại lập tức biến thành một chùm sáng.
Đây cũng là lần đầu Phong Khiển Tuyết thấy một chiếc thuyền lớn như thế, nó cũng đồ sộ chẳng khác nào một toà thành, trên thuyền còn có cả quán rượu lẫn quán trà, thậm chí còn có cả một phiên chợ nhỏ. Ly Hoán và Mặc Trì cũng đang mua đồ ở đó, sau khi nhìn thấy hai người thì ngạc nhiên: "Ủa, sao nhanh vậy thì hai người đã đến rồi?"
"Bệnh tới nhanh nên khỏi cũng nhanh." Tạ Nhận thuận tay cầm một cái cơ giáp nhỏ trên sạp hàng lên, "Cái gì đây, giới Tu Chân thiếu gì cái này."
"Vốn mua cũng để làm kỷ niệm thôi, giá còn chưa tới một ngọc tệ, giá thế thì ngươi đòi của hiếm lạ gì." Ly Hoán chỉ đằng kia, "Bên kia có đồ hay thật, nhưng người ta cũng không bán, mà nói thật, có bán thì chúng ta cũng mua không nổi."
"Đi qua xem." Tạ Nhận thả cơ giáp nhỏ lại, "Dẫn ta tới xem coi."
"Đồ hay" mà Ly Hoán nói tới cũng không phải là vũ khí gì, mà là một toà thành thu nhỏ —— tuy nói là thu nhỏ, nhưng nó cũng dài hơn sáu thước, trong thành có linh khí quẩn quanh, hai bên đường cũng chật kín các toà kiến trúc, trên bảo tháp cao chín tầng cũng treo chuông ngọc, cờ tam giác trước cửa quán rượu cũng bay theo gió, có cô gái bán trà còn đang mời khách, bà chủ cửa hàng tơ lụa còn cầm một nắm hạt dưa trong tay, cắn đến độ dưới đất cũng đầy vỏ.
Nhìn kỹ thêm, trong trạch viện ở phía Đông của thành có một nữ tử mang khuôn mặt đau buồn nhìn về nơi phương xa, hàng nước mắt chảy xuống từ hai má cũng thấm ướt lớp áo vải bố.
Ở phía Tây thành phố, tiếng đọc sách vang lên lanh lảnh, mỗi khi đến giờ Dậu (2), đám trẻ sẽ chạy ùa ra như chim sẻ, đứa nào về nhà nấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!