Chương 14: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Đan phiếu lên thuyền vẫn còn chưa tới, mà có thể cũng sẽ mãi không tới luôn.

Tuy Mặc Trì bên cạnh không hề đổ dầu vào lửa, nhưng cũng còn hơn đổ dầu vào lửa: "Đúng đó, ngày kia sẽ lên thuyền rồi, sao đan phiếu của hai người vẫn còn chưa tới?"

Tâm tình của Tạ Nhận vào lúc này rất khó mà tả được, đương nhiên hắn có thể nói thật ra, nhưng một khi nhìn thấy ánh mắt vô tội của Phong Khiển Tuyết thì lại bắt đầu lung lay. Tài văn chương tả tơi thế này mà cũng có thể bước ra khỏi học đường Phong thị, lại còn có thể ung dung thoải mái, tự tin dâng trào thế này, tám phần mười là được cả nhà nâng như nâng trứng mỏng mà nuôi lớn, bây giờ mình lại phải trở thành người xé rách bức màn sự thật này ra à, thế có ổn không?

Đương nhiên là không ổn rồi!

Huống chi, lần này có thể thuận lợi bắt được hung thủ đứng đằng sau màn cũng là nhờ người ta đi mời tiền bối Anh Nhị Nguyệt tới đây. Nghĩ đến đoạn này, Tạ Nhận vuốt mũi một cái, nói với y: "Tới rồi, ta quên nói."

Phong Khiển Tuyết gật đầu: "Ừ, đến là được rồi."

Tạ Nhận nặn ra một nụ cười, trong lòng thì nhức nhối không thôi, tại sao lúc đầu ta lại ngứa miệng nói ra cái câu muốn lên thuyền tiên ấy chứ, tự tạo nghiệt thì không thể sống mà.

Bốn người ngươi đuổi ta theo dưới ánh trăng một hồi, bây giờ rối quỷ váy đỏ đã chết, chuyện nên xử lý Ngụy Không Niệm thế nào thì cũng là chuyện của Loan Vũ Điện, thế thì mọi người cũng không cần quay lại khách viện nữa, trong thành Xuân Đàm có vô số khách đ**m, có cái xây trên mặt đất, có cái là cơ giáp bồng bềnh giữa trời, còn có cái được hạc tiên chở bay về phía trước, tóm lại là ở đâu cũng tự do thoải mái hơn ở Kim gia.

Vừa vào thành, Ly Hoán đã chọn ngay một khách đ**m có phong cách cổ xưa tên là Hà Phi Phi Các. Nhân lúc hắn nói chuyện với tiểu nhị, Mặc Trì nói nhỏ với Tạ Nhận: "Ta biết hắn sẽ chọn nơi có liên quan đến hoa lan mà."

Phong Khiển Tuyết nhìn bảng hiệu, không hiểu lắm: "Tại sao "Hà Phi Phi" lại có liên quan đến hoa lan? Ta còn tưởng là tên của chủ khách đ**m nữa."

Tạ Nhận: "…"

Mặc Trì cười nói: "Phong huynh quên câu thơ kia rồi à, u lan hoa, hà phi phi, thế phương bị bội tư lộc thi, ngã dục nhân chi sung bội vi, niểu niểu độc lập chúng sở phi (1)."

(1) Theo tư liệu tìm được trên Baidu, đây là một câu trong bài thơ "Hoa Lan" do Lưu Bá Ôn viết. Nghĩa của câu này là: Hoa lan thanh cao thuần khiết kia vì ai mà nở đến đẹp như vậy, nở dưới sương lạnh và gió rét mà vẫn toả hương thơm ngát, nhưng lại luôn mang vẻ cô đơn tận đến khi tàn phai.

Phong Khiển Tuyết nói: "Nghe không ——"

Tạ Nhận nhanh tay lẹ mắt che miệng y lại, che được chữ "Hiểu" không cho nó lọt ra ngoài.

Phong Khiển Tuyết không hiểu nhìn hắn.

Mặc Trì cũng không hiểu: "Tại sao ngươi không cho Phong huynh nói vậy?"

"Ta là không muốn huynh ấy nói chuyện với ngươi." Tạ Nhận đá một cú qua, lớn tiếng châm ngòi chia rẽ, "Ly Hoán, Mặc Trì nói bậy sau lưng ngươi kìa."

Ly Hoán: "?"

Mặc Trì: "Ta nói gì đâu! Ta chỉ nói ngươi thích hoa lan thôi mà!"

Tạ Nhận thuận thế kéo Phong Khiển Tuyết đến trước quầy để thuê hai gian phòng. Từ xa loáng thoáng truyền tới tiếng chuông, đã gần tới giờ Mẹo (2) rồi, trời cũng sáng dần. Tiểu nhị còn đặc biệt tạo ra một kết giới để chắn âm thanh chặn ánh sáng cho bốn vị tiểu tiên sư, để bọn họ không bị tiếng rao bán ồn ào sáng sớm ngoài cửa sổ đánh thức. Ly Hoán và Mặc Trì đều quyết định sẽ ngủ đến chiều, còn Phong Khiển Tuyết thì dậy từ rất sớm, tính qua phòng bên cạnh tìm Tạ Nhận nhưng lại không thấy người đâu.

(2) Giờ Mẹo là từ 5h đến 7h sáng.

"À, vị tiểu tiên sư kia sao." Tiểu nhị đứng sau quầy nói, "Đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, chắc là đi coi náo nhiệt đó."

Bên trong Loan Vũ Điện, tại Tà Dương Lâu.

Kim Hoằng hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"

Tạ Nhận nói: "Đưa ta một trăm ngọc tệ!"

Kim Hoằng không tin nổi: "Ngươi chạy tới đây đòi tiền ta à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!