Chương 13: (Vô Đề)

Thật ra cách mà Phong Khiển Tuyết đưa ra cũng rất đơn giản, nếu Ngụy Không Niệm là một đại sư ảo thuật có thể nhìn ra cái nào là ảo ảnh, thế thì không bàn tới ảo thuật nữa, mà sẽ tìm một người đóng giả thành rối quỷ váy đỏ, thế thì chẳng phải là hắn nhìn không ra rồi à?

Kim Hoằng nghe xong thì nét xem thường giăng đầy mặt: "Ta còn tưởng là cách gì hay lắm, cả người rối quỷ váy đỏ toàn là oán khí, nó là một con hung thần cấp một, ai mà có thể tuỳ tiện đóng giả thành nó được? Thà rằng đặt mấy lớp ảo thuật nghe ra còn thấy được hơn."

Hai mắt Phong Khiển Tuyết dạo một vòng quanh phòng.

Chân của Thôi Vọng Triều muốn nhũn ra tới nơi: "Ta không, gượm đã, ta thật sự không giả làm rối quỷ được đâu!"

Ly Hoán lùi lại: "Ta cũng không được!"

Mặc Trì câm nín: "Ngươi không làm được thì thôi chứ, mắc chi đẩy ta làm gì?"

Tạ Nhận còn sót lại cuối cùng: "…"

Kim Hoằng thấy thế thì lại hả dạ, cũng chẳng thèm để ý đến cái nồi lớn to bằng trời mình sắp đội là "Thiên phú không đủ, phải dùng oán khí bù lại", nói kháy thúc giục: "Tạ Nhận, ngươi thấy sao?"

Tạ Nhận nghiến chặt hàm, giọng nói như bị đè lại: "Phong huynh, đừng nói là ta phải đi thật đấy nhé?"

Phong Khiển Tuyết lại không để ý đến hắn, mà nhìn về phía Kim Hoằng: "Vậy là ngươi đồng ý phối hợp rồi đúng không?"

Kim Hoằng chống người ngồi thẳng lên chút, có thể là nghĩ tới cảnh tượng Tạ Nhận mặc một thân váy đỏ nên cả người hắn trông rất sảng khoái! Đồng ý chứ, vì sao lại không đồng ý, tuy nói phải chịu oan mấy ngày, nhưng đội nồi cũng chỉ vài bữa thôi, mà mặc váy lại là cả đời. Sau này khi mọi người nói đến chuyện này, so sánh giữa hình ảnh mình chịu khổ để hoàn thành nhiệm vụ và Tạ Nhận mặc váy đỏ bay tới nhảy lui thì có phải là rất chấn động không?

Nghĩ đến điều này, thậm chí hắn còn bắt đầu thấy không đợi nổi nữa.

Tạ Nhận thấy ê hết cả hàm răng, hai mắt ngươi đừng có toả sáng thế được không hả.

Kim Hoằng hỏi: "Bao giờ hành động?"

Phong Khiển Tuyết đáp: "Ngày mốt."

Kim Hoằng không hiểu: "Tại sao còn phải đợi một ngày nữa?"

Phong Khiển Tuyết nói: "Do ta muốn tới Nhị Thập Ngũ Huyền một chuyến."

Nhị Thập Ngũ Huyền là một sơn cốc, trong cốc giăng đầy dây đàn, mê trận trong đó được tạo thành từ âm luật, người ngoài khó mà bước vào được. Ở ẩn trong đó là gia tộc Anh thị, họ mặc áo năm màu, uống rượu bồ đào, dáng người nhẹ nhàng, múa cũng giỏi mà hát cũng chẳng thua ai, lại còn giỏi mô phỏng người khác.

Tạ Nhận như trút được gánh nặng: "Cho nên chuyện đóng giả thành rối quỷ không hề liên quan đến ta đúng không?"

Phong Khiển Tuyết gật đầu: "Ừ."

Kim Hoằng nghe xong thì lại tức thêm lần nữa: "Các ngươi lại lừa ta!"

Hai tay Tạ Nhận ôm kiếm, kéo dài giọng: "Này, ngươi có biết nói chuyện không đấy, rõ ràng là chúng ta đang giúp ngươi, có biết Anh thị ở Nhị Thập Ngũ Huyền khó mời lắm không, Phong huynh cũng phải cõng một ân huệ lớn đấy. Mà ngươi thì mới nghe ta mặc váy thì đồng ý liền, ta không mặc thì ngươi bèn đổi ý, rốt cuộc là ngươi muốn tóm được tên hung thủ đằng sau màn này, hay là có ý gì xấu với ta đấy?"

Mặt Kim Hoằng trắng bệch, hắn thấy mình bị chọc tức tới sắp thành bệnh rồi, dứt khoát ngậm chặt miệng không nói gì nữa.

"Vậy quyết định thế đi." Phong Khiển Tuyết nói, "Đêm nay ta sẽ tới Nhị Thập Ngũ Huyền."

Tạ Nhận thuận tay khoác lên vai y: "Ta cũng đi."

Phong Khiển Tuyết nhướng mày: "Không cho đi!"

Tạ Nhận: "…"

Huynh từ chối thế này, ta mất mặt lắm đấy.

Cuối cùng Phong Khiển Tuyết cũng không dẫn hắn theo, chủ yếu là lo lắng người tộc Anh thị lại lỡ miệng hô lên một tiếng "Chào Quỳnh Ngọc Thượng Tiên" thì sẽ tạo thành hậu quả không cứu vãn được.

Hai mươi lăm dây đàn phất phơ trong núi tạo ra tiếng nhạc êm tai, quẩn quanh trong cốc như nước vờn quanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!