Đại phu xách theo hòm thuốc vội vàng chạy tới, sau khi khám xong thì kết luận là không bị thương đến xương cốt, chỉ bị trẹo chân nghỉ ngơi tầm cỡ mười ngày nửa tháng là sẽ lành lặn lại như bình thường.
Kim Hoằng dựa người vào giường, một chân thì duỗi thẳng, trong lòng lại càng tức hơn. Tuy nói té là do mình tự té, nhưng nếu không phải là do bữa tiệc tối nhàm chán quá, nhàm chán đến độ mà hắn chỉ có thể tự rót rượu tự uống, lại vì đó mà phải vội vã chạy tới nhà xí thì sao có thể té được? Bây giờ chân sưng như cái bánh bao, đừng nói là ngự kiếm bay tới Bách Trượng Lâu, bây giờ đi đường cũng phải đi cà thọt.
Thôi Vọng Triều đề nghị: "Không thì tìm mấy người hầu mang một cỗ kiệu đến."
"Ngươi còn ngại bình thường Kim Châu chế nhạo ta chưa đủ sao?" Mặt mày Kim Hoằng khó chịu, chê hắn ồn ào, cứ thể kéo chăn lên che đầu, một mình suy nghĩ trong bóng tối một hồi. Rối quỷ váy đỏ ở trấn Ô Đề lại chạy đến thành Xuân Đàm để trốn, lại còn như bị trúng tà tự chạy đến dưới kiếm của mình, nếu nói tất cả chỉ là trùng hợp thì ngay cả một thằng ngốc cũng không tin được, thật sự là hắn phải sớm ra tay điều tra cho kỹ chuyện này.
Thôi Vọng Triều đứng bên cạnh một lúc, thấy cái chăn không nhúc nhích gì, tưởng là hắn ngủ mất rồi. Thế là rón rén bước ra ngoài, kết quả vừa bước tới cửa thì liền nghe thấy một tiếng gọi vọng tới từ sau lưng: "Quay lại đây!"
Thôi Vọng Triều: "Đây."
Kim Hoằng kéo chăn xuống, dặn hắn: "Tìm Tạ Nhận tới đây."
Thôi Vọng Triều nghe xong thì lông mày cũng nhướng cao, sợ hãi nói: "Tìm hắn tới làm gì?"
Kim Hoằng cũng đã quen với cái giọng điệu sợ sệt này của hắn, nhẫn nại nói: "Ta hỏi ngươi này, giữa Tạ Nhận và Kim Châu, ngươi thấy ai có khả năng đâm sau lưng ta hơn?"
Thôi Vọng Triều lẩm bẩm trong miệng, cũng đâu ai thua ai, không phải Tạ Nhận cũng hay kiếm chuyện vô cớ à. Nếu muốn tới mời thì cũng đừng để ta đi được không, phòng đó có bốn người thôi, mà ta bị tới hai người trong đó đánh lận rồi.
Kim Hoằng bị nghẹn họng, hắn nhớ lại Phong Khiển Tuyết bên cạnh Tạ Nhận, lại nhìn thùng cơm bên cạnh mình, trong lòng lại khó chịu, đúng là khó chịu từ trong xương cốt chui ra ngoài. Có thể là thấy sắc mặt Kim Hoằng quá mức một lời khó nói hết, cuối cùng Thôi Vọng Triều vẫn bước lín nhín ra ngoài, nhưng mà cũng nhờ cái kiểu đi vừa xấu hổ vừa e sợ như đại cô nương của hắn mà Tạ Nhận và Phong Khiển Tuyết mới có thể quay về khách viện trước.
Thần thức quay trở lại chỗ cũ, Ly Hoán lập tức hỏi: "Sao rồi?"
Tạ Nhận nói: "Kim Hoằng cũng có chút đầu óc, nghe có vẻ như là muốn hợp tác với chúng ta. Ta cũng nghe được thêm thông tin từ chỗ hắn, ngươi có qua nói về Ngụy Không Niệm bao giờ chưa?"
Ly Hoán gật đầu: "Đương nhiên là từng nghe nói rồi, đó là một cao thủ ảo thuật xuất thân từ một môn phái ở Quy Sơn, ở yến tiệc Bách Tiên năm đó, hắn vung tay áo một cái là biến ra được mười ngàn đoá hoa mẫu đơn, một ngàn con hạc trắng, ánh vàng rực rỡ lấp lánh hết cả bầu trời, sắc đỏ thì nhiễm lên toàn bộ áng mây trôi, đàn sáo rả rích tiên nhạc quẩn quanh, lại có hàng trăm mỹ nhân ôm đàn tì bà múa trên chân trần, có hoạ sĩ vội vẽ lại, lại chỉ miêu tả được không tới một phần mười vẻ đẹp ấy."
Trong tiếng kinh ngạc tán thán của mọi người, ảo thuật hoá thành bướm bay vờn múa khiến cho người ta có cảm giác như đang nằm trong một giấc mộng tươi đẹp. Thanh danh của Ngụy Không Niệm được truyền đi nhờ lần yến tiệc Bách Tiên này, hắn cũng trở thành một vị khách quý được các thế gia vọng tộc tranh nhau mời tới, lúc Tạ phủ tổ chức sinh thần cho lão thái thái thì cũng dùng rất nhiều tiền để mời hắn đến một lần, nhưng vì lúc đó Tạ Nhận còn nhỏ nên mê ngủ không tới kịp.
Mặc Trì nói: "Sau này cha ta cũng muốn mời hắn tới nhưng lại bị mẹ ta khuyên ngăn, hình như lúc đó người ta đồn rằng, sở dĩ ảo thuật của Ngụy Không Niệm có thể đạt tới cảnh giới tuyệt diệu như thế là do hắn dùng máu trùng độc làm vật dẫn, nếu tính kỹ ra thì đó được coi là tà thuật."
Phong Khiển Tuyết nói: "Tà thuật dùng máu trùng độc?"
"Đúng, giới Tu Chân hận nhất là bàng môn tà đạo, do đó địa vị của Ngụy Không Niệm cũng rơi xuống tận đáy." Tạ Nhận nói, "Hắn như là hoàn toàn biến mất trong vòng một đêm, ai cũng đoán hắn đi tới Nam Dương rồi, không nghĩ tới hắn lại đang ở Loan Vũ Điện, nghe đâu còn rất thân với Kim Châu."
Mấy người đang nói thì cuối cùng Thôi Vọng Triều cũng lê lết bước tới trong sự không cam lòng, hắn đứng ở cửa nói: "Tạ Nhận, Kim thiếu chủ mời mấy người qua đó."
Tạ Nhận nhìn sắc trời: "Giờ sao?"
"Đúng vậy." Thôi Vọng Triều nói, "Có chuyện quan trọng cần bàn."
Tạ Nhận ngả người ra sau, chẳng thèm nể mặt nói: "Không đi, nếu hắn có chuyện cần tìm tới ta thì bảo hắn tự đi tới đây."
Thôi Vọng Triều muốn nói lại thôi, nhưng thôi thì lại không mời được người, đành phải nói: "Kim thiếu chủ bị trẹo chân rồi."
Ly Hoán và Mặc Trì nghe thấy là bị trẹo chân thì không thấy ngoài ý muốn gì cả, dù sao lúc trước đã bàn rõ ràng là sẽ để Kim Hoằng bị trẹo chân rồi!
Thật ra Tạ Nhận thấy cái chân này không trặc trẹo vậy cũng được. Lý do là Kim Hoằng cũng không ngu ngốc đến mức đó, vậy mà còn biết cần hợp tác với mình. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Phong Khiển Tuyết bên cạnh thì rất biết điều mà nuốt lời này xuống, trẹo chân thì cứ trẹo đi, không sao hết.
Bốn người cùng đi đến Tà Dương Lâu.
Chân của Kim Hoằng được bôi thuốc, lại còn dùng vải quấn lại, nhìn vào thì thấy hiệu quả đúng là kinh người. Ly Hoán và Mặc Trì vào cửa thì đều kinh hãi không thôi, sao mà trẹo nặng vậy. Tạ Nhận thì giơ tay ra sờ mũi, chỉ có Phong Khiển Tuyết là không biểu hiện gì trên mặt hết, đứng kế giường hỏi: "Tìm chúng ta có chuyện gì không?"
Kim Hoằng nói: "Ngươi nói kỹ lại chuyện rối quỷ váy đỏ ở trấn Ô Đề lần nữa xem."
Hắn sai sử hạ nhân quen thói rồi, khi nói chuyện cũng có vẻ hất hàm sai khiến người khác, nếu như là bình thường thì hắn có thể đã bị Phong Khiển Tuyết tung một cước đá cho văng ra cỡ tám trăm dặm, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay lại xui xẻo bị trẹo chân, thế nên Quỳnh Ngọc Thượng Tiên không hề lộ vẻ gì mà nói lại một lần nữa.
Tạ Nhận nói: "Đã nói tới lần thứ hai rồi, ngươi cũng nên thuộc lòng rồi đấy, sao, ngươi nghĩ thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!