Chương 112: Phiên ngoại 4

PHIÊN NGOẠI 4: NHỮNG NGÀY ẤU THƠ

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

[Những ngày ấu thơ ở Tiên phủ Thanh Ái]

Khi còn bé thì Phong Khiển Tuyết rất ít nói, cũng chẳng có bao nhiêu biểu cảm, luôn ngồi một mình ở một chỗ cao, vừa giống một bé mèo, lại vừa giống một bức tượng chạm ngọc nho nhỏ lạnh lùng.

Mặc dù cả Nguyệt Ánh Dã và Mộc Phùng Xuân đều không có kinh nghiệm nuôi tiểu hài tử gì cả, nhưng cũng biết tiểu hài tử thì không nên im lặng như thế, phải hoạt bát một chút mới ổn, thế nên vẫn luôn pha trò cho bé, nào là cầm kẹo, cầm linh khí, cầm đủ thứ nho nhỏ loè loẹt, thậm chí có một lần còn mang đến một con tiên thú Bôn Lôi (1) đáng yêu, kết quả có mười lần thì cũng thất bại cả mười, đừng nói là tiểu sư đệ chịu vui vẻ chơi đùa cùng, ngay cả một ánh mắt cũng không chịu ban thêm.

(1) Bôn nghĩa là chạy nhanh, Lôi nghĩa là sấm sét. Có thể hiểu sơ sơ là chạy nhanh như sấm sét.

Mộc Phùng Xuân lo lắng: "Có phải Tiểu Tuyết thiếu mất thất tình rồi không?"

Nguyệt Ánh Dã nói: "Không giống thế, chỉ là rất ít khi đệ ấy khóc oà cười đùa mà thôi, cũng không phải là thiếu hết toàn bộ."

"Đã từng khóc bao giờ chưa?"

"Từng rồi, hôm được bế về đó, khi ấy còn chưa biết nói, đói bụng thì khóc."

"…"

"Cho nên có lẽ là phản ứng chậm nhỉ."

Vừa dứt lời, bỗng có một cây châm lạnh mang theo khí lạnh thấu xương xẹt ngang qua sau đầu của Túc Dạ Thượng Tiên, rồi đánh bay một con độc trùng ẩn hình khiến cho nó rơi xuống đất, giúp cho hắn bớt đi được một lần phải chịu nỗi đau bị chích.

Phong Khiển Tuyết vẫn ngồi ở chỗ cao kia như cũ, cằm khẽ nhướng lên, nhìn về phương xa như một thi nhân mặc mọi sự đời vậy.

Tay nhỏ cuộn lại, gì cũng chẳng muốn.

Nguyệt Ánh Dã: "…"

Không phải thiếu mất thất tình, cũng không phải là phản ứng chậm. Có lẽ là thấy mặt mày của hai vị sư huynh thật sự quá đăm chiêu ủ dột đi, vậy là Phong Khiển Tuyết chủ động nhảy xuống, rồi sờ đầu của tiên thú Bôn Lôi một cái.

Mộc Phùng Xuân vội vàng được nước lấn tới: "Đệ có muốn cưỡi nó ra ngoài chơi không?"

Phong Khiển Tuyết từ chối một cách vô tình.

Mộc Phùng Xuân không muốn bỏ cuộc: "Tại sao lại không muốn? Đệ xem lông của nó kìa, mềm biết bao."

Vừa nói rồi vừa kéo tay của tiểu sư đệ qua, sờ từ đầu cho đến mông của tiên thú, rồi lại sờ ngược từ mông quay vòng về đầu, giống hệt như một tiểu thương nóng lòng bán tiên thú kiếm tiền vậy. Xúc cảm mềm mại trơn mịn truyền vào lòng bàn tay, cảm giác này khiến cho hai mắt của Phong Khiển Tuyết hơi mở tròn ra một chút, khoé môi căng cứng cũng nhoẻn lên một đường cong nho nhỏ, bé nhìn thoáng qua nhị sư huynh, hắn lập tức ngầm hiểu, ôm bé đặt lên lưng của thú nhỏ, lại mừng rỡ mà chỉ dạy: "Tay nắm chặt vào đây, hạ thấp người trên ——"

Còn chưa nói cho trọn mười chữ, Phong Khiển Tuyết đã đá một chân vào chỗ phần bụng của tiên thú, khiến cho nó "vèo" một tiếng mà bay mất không thấy bóng dáng đâu nữa vào giữa đám mây.

Cụ thể là "vèo vèo" đến mức nào sao, chính là đến mức mà thậm chí Nguyệt Ánh Dã và Mộc Phùng Xuân ở bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã chẳng còn thấy tiểu sư đệ yêu dấu đâu nữa.

"Tiểu Tuyết!" Hai người sợ văng cả hồn vía, vội vàng ngự kiếm rượt theo, nhưng hai chữ "Bôn Lôi" ở trong tên của tiên thú Bôn Lôi há lại được đặt tuỳ tiện như thế, nó nhảy vọt lên nhanh như một tia chớp, càng khó mà bắt lại được hơn cả ánh chớp của chín tầng trời. Phong Khiển Tuyết không có kinh nghiệm cưỡi tiên thú, nhiều nhất cũng chỉ cưỡi chú ngựa chân ngắn ở trong Tiên phủ mấy lần, đã vậy lại còn nhỏ nên sức tay hơi yếu.

Lúc mới bắt đầu thì bé còn ngồi vững được, nhưng dần dần thì cũng có hơi không đủ sức, bé nằm sấp mình về hẳn phía trước, trước mặt và hai bên tai toàn là mây bay và gió lượn kéo dài không dứt, từng luồng khí ẩm ướt và lạnh lẽo rót vào trong miệng mũi, khiến cho bé sặc đến mức phải ho khan, hai mắt cũng chỉ có thể miễn cưỡng mở được một nửa.

Khó khăn lắm bé mới dựng lên được một lớp kết giới, nhưng vẫn còn chưa kịp hình thành thì đã bị sấm sét đánh tan. Cuối cùng Phong Khiển Tuyết cũng bắt đầu sợ hãi, bé siết chặt tay theo bản năng vì không muốn bị xóc nảy làm rơi xuống, nhưng một cái siết này lại siết đến độ khiến cho phần cổ của tiên thú Bôn Lôi bị đau, vậy là nó lại càng giậm chân mạnh hơn.

"A!"

Cả người Phong Khiển Tuyết bay hết tới đằng trước, cảm giác đảo ngược mất trọng lượng càng khiến cho bé cuống cuồng hơn, bé quên mất trong tay áo mình còn có linh phù hộ thân, chẳng qua cho dù còn nhớ thật, thì cũng chẳng thể nào mà lấy ra kịp. Mắt thấy sắp bị quăng xuống đất rồi, ngay lúc mấu chốt này, may mà có một ống tay áo rộng lớn cuốn theo gió, theo đó thì Thanh Vân Tiên Tôn cũng đáp xuống từ trên trời, đón được bé vào trong lòng một cách vững vàng, ôm ở lưng rồi vỗ nhẹ hai cái: "Ngoan nào."

Lúc Nguyệt Ánh Dã và Mộc Phùng Xuân lần lượt chạy đến thì thấy tiểu sư đệ đang được sư phụ ôm, cả tay và chân đều không có vết thương hay đau nhức gì cả, lúc này mới thở phào một cái rõ mạnh. Thanh Vân Tiên Tôn nhìn tiên thú còn đang chạy băng băng ở trên bầu trời, nghiêm nghị hỏi: "Là ai tìm về đấy?"

"… Con ạ." Mộc Phùng Xuân chột dạ giải thích, "Đó là vì con muốn tìm cái gì đó đùa cho Tiểu Tuyết vui thôi, ai ngờ lại không trông coi cẩn thận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!