PHIÊN NGOẠI 3: BA MẨU CHUYỆN THƯỜNG NGÀY
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
[Mẩu chuyện thường ngày số 1 – Chẳng lẽ còn có một câu chuyện tình yêu khác ngọt ngào hơn đây nữa sao?]
Lễ Hoa Đăng, ngoại trừ hoa đăng ra, đương nhiên còn phải có cả rượu nữa.
Hảo hữu ba năm, hoặc có lẽ là càng lâu hơn thế nữa, là hảo hữu ba mươi năm tụ họp ở cùng một nơi, họ cùng nâng chén mừng vui mà uống, sau đó lại tâm sự chuyện từ khi xưa cho đến ngày nay, đây là một chuyện hân hoan vui sướng bậc nào trong thế gian chứ. Màn đêm buông xuống, tửu lầu xa hoa khí phái cũng vậy, quầy rượu nhỏ chỉ có mấy chiếc ghế ở ven đường cũng vậy, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng người huyên náo, nửa vò rượu ngon chảy xuống cổ họng thì tiếng nói có thể vang xa tận lên tầng trời, về phần chủ đề trò chuyện là gì ấy à, nghiêm túc cũng có, không nghiêm túc cũng có.
Ví dụ như nói đến sách cấm đệ nhất trong giới Tu Chân [Hoạ Ngân Bình] vậy, đây chính là chủ đề câu chuyện thường được nhắc đến sau khi rượu vào tai nóng lên, nhất là ở giữa nhóm chư vị thiếu hiệp còn đang trong tuổi trẻ xao động, ai ai cũng muốn được đọc qua một lần. Cũng không phải bởi vì mọi người có hứng thú với chuyện tình tính tang í a í ời này, mà là vì chữ "cấm" kia nhiều hơn.
Phải biết là trừ những năm mà Diệu Tước Đế Quân thống trị ra, phần lớn thời gian còn lại thì giới Tu Chân rất cởi mở và chẳng dè dặt chuyện chi, tư tưởng như trăm hoa đua nở vậy, giới hạn trên và giới hạn dưới cũng cao đến mức quá thể, ở trong hoàn cảnh như thế mà cũng còn bị cấm, vậy thì rốt cuộc là [Hoạ Ngân Bình] phải đến mức bao nhiêu… Chậc, không nói được, không nói được mà.
Thế là càng cấm thì con người ta càng tò mò, mà càng tò mò thì lại càng muốn đọc.
"Đoán chừng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi." Quầy rượu nhỏ bưng rượu lên, một người nói, "Quyển sách này đã sớm bị thiêu huỷ rồi, cho dù có thể còn lại mấy bản lẻ tẻ thì cũng chẳng đến lượt chúng ta đâu, nhưng mà ta nghe bảo Chúc Chiếu Đế Quân từng đọc qua rồi đấy."
"Chúc Chiếu Đế Quân từng đọc qua thì cũng có gì mà hiếm lạ đâu, Tàng Thư Lâu của Tiên phủ Thanh Ái và Học phủ Trường Sách đều mở rộng cửa cho người ấy, muốn đọc cái gì mà chẳng được."
"Câu này nói cũng đúng đấy, nhưng trong Tàng Thư Lâu của Tiên phủ Thanh Ái và Học phủ Trường Sách sẽ có [Hoạ Ngân Bình] thật à?"
"…"
Đối mặt với câu hỏi đến từ tận sâu trong linh hồn này, tất cả mọi người cùng im lặng hết.
Khi này, vừa lúc có một người khác tiếp lời: "[Hoạ Ngân Bình] thì có gì đáng đọc đâu, muốn đọc thì đọc quyển [Tình Kiếp Ngàn Năm Của Chúc Chiếu Và U Huỳnh] đi."
Mọi người cùng ngẩng đầu lên theo giọng nói ấy, thấy người nói chuyện là một người mặc áo bào xám, mặt mày chất phác, giọng nói hơi kỳ lạ, rõ ràng là đang dùng Dịch Dung Quyết, hòng không muốn người khác biết được diện mạo thật của người ấy. Chẳng qua chuyện này cũng không hiếm lạ gì, dù sao nếu như mà tông môn có nhiều quy củ, quả là không thích hợp để bàn tới sách cấm với người khác vào lúc nửa đêm thế này.
Vị khách mặc áo bào xám tự mình lấy một cái ghế rồi ngồi xuống, lấy một quyển [Tình Kiếp Ngàn Năm Của Chúc Chiếu Và U Huỳnh] ra từ trong tay áo, đầy nhiệt tình: "Muốn đọc không?"
Mọi người nhao nhao lắc đầu, không đọc đâu.
Vị khách mặc áo bào xám nhíu mày: "Tại sao?"
Mọi người bị hỏi đến cứng họng, đây còn có thể là vì sao nữa? Loại sách thế này, vừa nhìn là biết do mấy tiệm sách không có lương tâm lấy ra lừa tiền rồi, những chuyện từ ngàn năm trước của Chúc Chiếu và U Huỳnh, ngoại trừ Chúc Chiếu Đế Quân và Quỳnh Ngọc Thượng Tiên ra, thì còn ai có thể biết rõ được? Cho nên, chắc chắn nội dung trong quyển sách này toàn là bị thêu dệt vô căn cứ ra thôi, không đáng để đọc.
Vị khách mặc áo bào xám biện luận cực gắt: "Những câu chuyện trong [Hoạ Ngân Bình] cũng toàn được thêu dệt ra đó thôi? Thế mà mấy người còn muốn đọc quá lên kìa."
"Vị đạo hữu này, huynh còn chưa từng đọc qua [Hoạ Ngân Bình], vậy mà chưa gì đã mở miệng kết luận những câu chuyện trong đó là không có thật rồi?"
"Ai nói ta chưa đọc qua bao giờ, ta từng đọc qua rồi đấy, nên mới biết quyển sách kia cũng thường thôi, vậy mới bảo các ngươi đi mà đọc [Tình Kiếp Ngàn Năm Của Chúc Chiếu Và U Huỳnh], sao có kẹo mà cũng chẳng biết ăn, không biết mình may mắn cỡ nào đâu."
Dứt lời thì xoay người đi mất, để lại một đám tu sĩ trẻ tuổi nhìn nhau, chuyện này… là sao thế không biết? Chẳng lẽ bây giờ tiệm sách đi chào hàng đều ngang ngược không nói lý lẽ như thế à? Thế mà còn tự nói đến độ khiến mình tức giận vậy luôn.
Thật là không sao hiểu nổi.
"Được rồi, thôi chúng ta cũng giải tán thôi, ngày mai còn tới Liễu thị dự tiệc đấy."
"Cũng không biết ngày mai có thể được nói chuyện với Liễu cô nương không nhỉ?"
"Nằm mơ nó lại còn nhanh hơn, Liễu phủ người đến người đi, ngươi ta có thể được thấy dung nhan mỹ miều của mỹ nhân là đã không tệ rồi, lại còn mong đợi được nói chuyện với nàng nữa cơ đấy."
Một đám người cười cười nói nói, mang theo ba phần say quay về.
Bên phía khác của con phố dài, vị khách mặc áo bào xám càng rảo bước nhanh hơn, thuật che mắt dần dần biến mất giữa biển hoa đăng, để lộ ra làn váy xanh lục xinh đẹp đang bay phấp phới theo gió, trong tay hãy còn cầm quyển [Tình Kiếp Ngàn Năm Của Chúc Chiếu Và U Huỳnh].
Tình yêu ngọt ngào như thế thì không gặm nhấm đi, lại còn ngày đêm mong nhớ cái quyển [Hoạ Ngân Bình] chán ngắt kia, [Hoạ Ngân Bình] thì có gì mà đáng đọc?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!