Chương 110: Phiên ngoại 2

PHIÊN NGOẠI 2: DẠO ĐÊM Ở TẦN HOÀI

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Những tiết mục náo nhiệt nhất của Lễ Hoa Đăng đều vào buổi tối.

Ly Hoán và Mặc Trì không có tâm tư uống rượu, sớm đã cùng nhau đi đến phía Bắc của thành để ngắm hoa đăng. Thôi Vọng Triều vốn lười nhích người, nhưng lúc hắn quay đầu thì thấy Tạ Nhận và Phong Khiển Tuyết đang tựa vào nhau thủ thỉ gì đó, bèn lập tức cảm thấy cả người mình cũng phát sáng lên rồi, ta nói là sáng rực rỡ luôn, vậy nên cũng vội vàng như bôi dầu vào dưới lòng bàn chân rồi chạy mất, chỉ để lương đình Bạch Hạc trong ồn ào vẫn yên tĩnh này lại cho đôi tiểu tình nhân.

Phong Khiển Tuyết đặt chén trống không xuống: "Rượu này mạnh quá, sao ngươi không tự tìm cho mình một bình rượu ngọt?"

Tạ Nhận đáp: "Đây là rượu Đàn Hoa Tuý nổi tiếng nhất ở thành Tần Hoài này, muốn mua cho huynh nếm thử mà, ta xếp hàng lâu lắm đấy."

Phong Khiển Tuyết cười, dùng hai ngón tay giữ lấy cằm hắn: "Bằng vào địa vị hiện tại của ngươi, chẳng lẽ còn không thể chen ngang à?"

"Gì mà chen ngang, lúc ta đi mua rượu còn dùng cả thuật che mắt đấy." Tạ Nhận sầu khổ, "Nếu như bị ai nhận ra, không thoát thân nổi thì chưa nói tới, nhưng kiểu gì đám trưởng lão lâu trắng phơ trắng phếch kia lại muốn tới dạy dỗ ta nữa, huynh chưa nhìn thấy đó thôi, thư điển nào được móc ra cũng dày nửa thước luôn ấy."

Có lẽ là Đế Quân mấy ngàn tuổi và Đế Quân thiếu niên này khác nhau. Tác phong làm việc của đời trước cố chấp và hà khắc như vậy, thống trị cho cả một giới Tu Chân đến mức không hề có một nửa thú vui, đã thế mấy kẻ dưới trướng còn chó cậy thế chủ mà rúc rỉa mọi nơi một cách trắng trợn, nhưng sao khi ấy chẳng thấy mấy trưởng lão này ra mặt can thiệp? Người nào người nấy cũng dùng lý do bế quan tu hành, một bóng người cũng không thấy đâu.

Mà bây giờ thì trái ngược hoàn toàn, họ lại nhao nhao mọc lên như măng mùa Xuân sau một cơn mưa, ngày nào cũng dí theo sau mông của Đế Quân tân nhiệm, quấy rầy đến mức Tạ Nhận thấy phiền không thôi, chỉ hận không thể dựng một cái lồng che bên ngoài Học phủ Trường Sách.

Phong Khiển Tuyết nói: "Chư vị trưởng lão đức cao vọng trọng, học thức uyên bác, người khác có muốn gặp họ thì cũng không dễ dàng gì, chỉ có ngươi thôi, lần nào cũng chạy nhanh như được bôi dầu vào chân vậy."

Tạ Nhận sửa lại: "Ngoại trừ ta ra thì còn huynh mà, huynh chạy còn nhanh hơn ta nữa."

"Mấy quy củ ấy có liên quan gì đến ta đâu." Xuyên qua giữa những kẽ hở của các ngón tay, Phong Khiển Tuyết nhìn những chiếc đèn hoa đăng đầy trời như sao sáng, "Giờ muốn đi đâu nữa, uống thêm một vò rượu à?"

"Thôi, uống rượu hoài cũng có vui gì đâu." Tạ Nhận cầm tay y, "Ta nhờ Mặc Trì chuẩn bị cho một chiếc thuyền trên sông Tần Hoài rồi, chúng ta cũng dạo sông ngắm cảnh đi."

Dạo này thuyền hoa trên sông Tần Hoài rất đắt hàng, một chỗ ngồi đẹp thôi là cũng có thể bị đội lên tới một giá cao rồi, càng đừng nói đến đây là hẳn một con thuyền. Phong Khiển Tuyết giật mình ngồi dậy: "Ngươi kiếm được nhiều ngọc tệ như thế từ đâu ra đấy?"

Tạ Nhận đáp: "Cũng không mắc đâu, tích góp từng chút một là đủ à."

Tuy nói trong đại điện ở thành Lẫm Đông chất đống biết bao ngọc quý và ngọc tệ, nhưng Tạ Nhận lại cảm thấy, trước khi bản thân mình có thể hoàn toàn ứng phó được với đám trưởng lão kia thì tốt nhất vẫn không nên đụng vào, cho nên Đế Quân tân nhiệm trước mắt này không hề dư dả xa hoa bao nhiêu, dắt người trong lòng đi uống rượu dạo chơi thì còn được, nhưng muốn bao thuyền hoa cho người trong lòng dạo sông thì… Sau khi Phong Khiển Tuyết cảm động xong, vẫn không thể nào hiểu được mà hỏi tiếp: "Ngươi gom góp được từ đâu thế?"

"Ta nói nhưng mà huynh không được cười ta đấy." Tạ Nhận nắm tay y, vừa lắc dung dăng dung dẻ vừa đi, cười đến lộ ra nửa cái răng nanh, "Không phải là hồi trước có cương thi quậy phá ở thành Ngọc Hoa sao, thù lao không ít, cho nên sau khi ta cải trang xong thì tới đó giúp bọn họ xử lý mấy thứ kia."

Phong Khiển Tuyết nhẩm tính một chút: "Vậy chẳng phải là ngay ngày hôm sau ta về Tiên phủ Thanh Ái thì ngươi lên đường liền à?"

"Đúng thế đó." Tạ Nhận nói, "Coi như du sơn ngoạn thủy thôi."

"Gấp rút lên đường rồi lại quay về, lại còn cực khổ trừ yêu, sao mà xem là du sơn ngoạn thủy gì được." Phong Khiển Tuyết đứng ở trước mặt hắn, dừng bước lại nói, "Lần sau không được khiến mình mệt nhọc như thế nữa, nếu ngươi cần tiền thì chỗ ta có đây này."

"Được rồi được rồi được rồi, lần sau lại nói tiếp, nhưng lần này thì nghe ta đi." Tạ Nhận dùng một tay ôm lấy y, "Đi nào, nếu không chúng ta sẽ lỡ mất tiết mục hay đó."

"Ngươi thả ta xuống cái đã." Phong Khiển Tuyết vỗ hắn một cái, "Lỡ như bị ai nhìn thấy thì lại viết mấy cái thứ kỳ quái gì gì đó nữa."

"Kệ bọn họ đi, chẳng lẽ bây giờ viết còn ít lắm à?"

"Cũng đúng."

Các loại thoại bản ở trong những cửa hàng sách đều sắp chất đống thành núi rồi, tình tiết khúc khuỷu dây dưa cả ngàn năm, khá là cảm động muốn rơi nước mắt. Lúc đầu thì Phong Khiển Tuyết cũng từng tò mò mà mua một hai quyển, muốn xem coi bản thân mình ở trong sách là như thế nào, kết quả có thể là do chọn nhầm cửa hàng rồi, sau khi mở ra thì tiêu chuẩn có thể so với cả [Hoạ Ngân Bình], nóng cháy đến độ hai mắt y tê rần tại chỗ, từ đó cũng không chịu đọc nữa.

Nhưng thật ra có không ít quyển cũng viết rất được, ví dụ như là quyển mà Tạ Nhận mới đọc gần đây, thiết lập tính cách và tình tiết rấp hợp lý, đến mức ngay cả bản thân nhân vật chính cũng bắt đầu nghi ngờ, quay đầu qua hỏi người bên cạnh: "A Tuyết, chúng ta có từng chạy băng băng trong một cơn mưa lớn ở thành Trường Sách bao giờ chưa?"

Phong Khiển Tuyết thấy kỳ lạ mà đáp: "Đương nhiên là chưa bao giờ rồi, ngươi lại gắn chuyện cũ với ai đó lên trên đầu ta nữa đó à?"

Tạ Nhận: "…"

Ta không phải, ta không có, thôi ta im cái miệng lại đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!