Chương 11: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kim Châu quay về chỗ ở của mình, người còn chưa vào đến cửa thì đã mở miệng một cách lạnh lùng: "Là ngươi làm à?"

Trong phòng có một bà lão tầm cỡ bảy tám mươi tuổi dựa vào gậy chống, bà run rẩy ngẩng đầu nhìn về hướng hắn. Kim Châu không có tâm tình chơi trò quỷ này, quạt vàng trên tay phải quét một mũi dao nhọn sắc bén tới, đánh tan ảo ảnh trước mặt, ảo ảnh cũng chỉ hoá thành bươm bướm nhẹ nhàng bay ra khỏi phòng.

Trên ghế nào còn bà lão nào nữa, bây giờ ngồi ở đó là một thanh niên có khuôn mặt trắng đến nhợt nhạt, giữa ngón tay hắn vẫn còn đậu lại một con bươm bướm, lắc đầu nói: "Sao hôm nay Kim huynh lại cáu kỉnh thế, sớm biết thế thì ta đã hoá thành một mỹ nhân trẻ tuổi rồi, thế thì mới dỗ quân vui vẻ được chứ."

"Dẹp ảo ảnh của ngươi đi!" Kim Châu đứng đối diện hắn, "Ngụy Không Niệm, ta hỏi ngươi một lần nữa, rối quỷ váy đỏ ở trấn Ô Đề có liên quan đến ngươi hay không?"

"Sao trấn Ô Đề lại xảy ra chuyện nữa vậy." Giữa chân mày của thanh niên hiện ra nghi hoặc, thuận tay biến bươm bướm thành bụi phấn, "Đã sớm nói rồi, cái nơi tồi tàn ấy không mang lại may mắn đâu, không phải Kim huynh còn không tin sao, hồi xưa cũng gây ra không ít chuyện, trông lại có vẻ như chúng ta để ý đến chút linh khí kia lắm vậy, bây giờ có rối quỷ váy đỏ quậy thôi mà cũng đòi Loan Vũ Điện chịu trách nhiệm."

Kim Châu không muốn nói nhiều với hắn, phất tay áo bước ra khỏi tiền sảnh, chỉ để lại một câu: "Người của Học phủ Trường Sách cũng đã tìm đến cửa rồi, nếu như đúng thật là do ngươi làm thì lo mà dọn sạch sẽ cái đống phiền toái đó đi!"

Đêm đó, sao sáng phủ đầy trời.

Tiêm Dao Đài cao tầm một trăm thước, lụa vàng nhẹ nhàng quẩn quanh, hai bên thì trăm hoa đua sắc, còn có ánh sáng quấn vào nhau tạo thành một chiếc thang mây, kéo dài đến tận vòm trời thăm thẳm —— Đương nhiên, đó là loại thang không thể leo được, nó được tạo ra bằng ảo thuật chỉ để trang trí thôi, cốt muốn mang lại khung cảnh mây mỏng vẽ muôn hình dáng, đài ngọc ôm nhẹ bầu trăng.

Vì khách đến đều là tiểu bối, nên Kim Thương Khách và Kim Tiên Khách cũng không xuất hiện, người ngồi trên ghế chủ toạ là Kim Hoằng, khoan hãy nói đến ăn uống, hắn chỉ cần nhìn thấy bốn người đến dự tiệc là đã thấy dạ dày mình đau âm ỉ rồi, giận cũng không làm gì được, đúng lúc cũng chẳng cần phải khách sáo gì cả.

Thôi Vọng Triều cũng vậy, hắn chỉ mới liếc mắt nhìn Phong Khiển Tuyết một cái là đã nhanh chóng nhìn qua chỗ khác.

Phong Khiển Tuyết cũng rất thật lòng hỏi một câu: "Sao hắn lại tránh đi thế, hắn sợ ta đánh hắn sao?"

Tạ Nhận vui vẻ đáp: "Cũng có thể là sợ huynh gọi tới hắn đó."

"Ta nào muốn gọi tới hắn làm gì." Phong Khiển Tuyết ngồi xuống chỗ của mình, "Đây là trà gì vậy?"

"Là Ngọc Phù Dung." Năm nào Tạ Nhận cũng tới Loan Vũ Điện dự tiệc, thế là giới thiệu từng món với y, "Sương Mù Quấn Quanh Núi Xanh, Tương Tư Khó Tỏ, Hồng Nhan Lưu Nét Xuân Thì, Cỏ Xanh Ven Sông Liễu."

Tên thì nghe như lọt vào sương mù, nhưng hương vị thì cũng không tệ lắm. Bốn người đều rất ăn ý không thèm để tâm đến Kim Hoằng ngồi trên đài, vừa khéo Kim Hoằng cũng chẳng muốn để ý đến bốn người họ, thế là giữa chủ và khách cũng được xem là có nét hài hoà, nhưng hài hoà một cách rất kỳ quái. Phong Khiển Tuyết vẫn còn nhớ đến lời căn dặn của nhị sư huynh trước khi mình rời khỏi Tiên phủ Thanh Ái, dặn là "Phải chăm sóc tiểu công tử Tạ phủ nhiều một chút", cho nên lúc này y thấy chén chè ngọt trước mặt Tạ Nhận đã hết, bèn tính gọi người đến đổi một chén khác cho hắn, nhưng mãi một hồi cũng không thấy có thị nữ nào lui tới, liền gọi: "Thôi Lãng Triều!"

Thôi Vọng Triều phun hết rượu ra ngoài.

Phong Khiển Tuyết nói: "Cho ta thêm một chén chè."

Thôi Vọng Triều tức giận không thôi: "Mắc mớ gì ngươi đòi chè với ta?"

Phong Khiển Tuyết nhíu mày: "Ngươi là chủ, ta là khách, ta không hỏi chủ, chẳng lẽ ta phải tự mình tới phòng bếp bưng tới đây sao?"

"Ngươi…" Thôi Vọng Triều bị y chặn họng không nói được câu nào, chuyện này là do trước khi khai tiệc thì không biết Kim Hoằng dở chứng gì, có thể là cái chứng "Dựa vào cái gì mà Loan Vũ Điện phải hầu hạ mấy người", thế là hạ lệnh cho tất cả thị nữ lui ra, chỉ là để mỗi đồ ăn trên bàn. Vốn tính ra oai phủ đầu, nhưng giờ nhìn thấy thế này, dường như người bị phủ đầu lại là mình mới đúng.

Phong Khiển Tuyết ngồi xuống lại: "Không có thì thôi."

Thôi Vọng Triều nhìn Kim Hoằng.

Lúc này Kim Hoằng cũng giận tím người, trường hợp thế này ai lại ôm tâm lý tới ăn uống thật? Không phải là nên qua loa khách sáo động đũa chút thôi sao? Nào có ai tới ăn sạch còn chưa tính, còn chủ động đòi thêm một chén nữa?

Phong Khiển Tuyết nghiêng đầu hỏi: "Nhà bọn hắn có quy tắc là mỗi người chỉ được một chén thôi à? Vậy ta cho ngươi chén của ta nè."

Tạ Nhận đã cười đến nói không ra lời, hắn vịn vào bàn, mãi mới ngồi thẳng lên được: "Không sao, huynh ăn đi."

Phong Khiển Tuyết đưa chén cho hắn: "Ngươi ăn đi, ta không thích đồ ngọt, nếu không thì hai ta mỗi người ăn một nửa."

Kim Hoằng ngồi trên chủ vị, mắt mở to nhìn hai người cầm muỗng cùng ăn một chén chè nhỏ, cái dáng vẻ múc mà cũng phải múc thật nương tay kia ấy à, quả thật là khiến cho đầu tim hắn cũng muốn rỉ máu luôn. Lúc này Thôi Vọng Triều lại lanh trí lắm, vội vàng nhỏ giọng phân tích: "Huynh nói xem có phải bọn họ cố ý không? Ăn xong bữa này rồi ra ngoài gặp ai cũng nói Loan Vũ Điện đối xử với khách rất sơ suất, đến độ đồ ăn mà cũng bắt hai người chia một chén ăn với nhau."

Kim Hoằng không kiên nhẫn vung tay lên: "Mang lên cho hắn, mang lên cho hắn hết đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!