*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ nhân của Đông Điện trong Loan Vũ Điện tên là Kim Thương Khách, là phụ thân của Kim Hoằng, cũng chính là nhị ca của Kim Tiên Khách.
Bữa giờ ông vẫn đi thăm bằng hữu ở thành Thanh Phù, những chuyện như thăm bằng hữu này ấy à, chỉ là nói chút chuyện uống chút rượu, vốn là một chuyện rất ung dung thích ý, nhưng chẳng hiểu sao chủ đề trong bữa tiệc lại nói tới tiểu bối trong nhà. Nói tới nhi tử nhà ai dùng một kiếm một thân một mình đấu với yêu quái rợp cả quả núi, rồi lại nữ nhi nhà ai mới mười tuổi đã có thể biến ra khăn gấm làm kiếm, nghe mà đến nỗi Kim Thương Khách còn chưa hớp được một giọt rượu nào thì đã đỏ mặt tía tai, nghẹn một hồi mới nói được một câu "Gần đây A Hoằng mới có được thanh kiếm Diệt Tung", nhờ vào tiếng tăm lừng lẫy của thần kiếm Nam Sơn thì mới có thể miễn cưỡng lấy lại được chút thể diện.
Kết quả chân mới về đến nhà thì đã nghe nói, đừng nói là ngự kiếm, ngay cả cầm cũng cầm không nổi, suýt nữa là đã tức chết tại chỗ.
Kim Hoằng bị mắng đến độ chịu không nổi nữa: "Lúc phụ thân bằng tuổi con, cũng chưa chắc ——"
"Con nói cái thúi địch gì đó!" Tính tình Kim Thương Khách nóng nảy, so với Kim Tiên Khách thì chỉ hơn chứ không thua, "Lão tử của con lúc mười bảy tuổi thì đã chém được hơn ba trăm con yêu tà, một mình đánh nát hang ổ của thuỷ yêu Bạch Lê, sông Trường Giang vẫn luôn sóng yên biển lặng đến tận ngày nay, có bách tích nào mà không khen ngợi?"
Kim Hoằng thụt cổ lại: "Dạ."
Kim Tiên Khách an ủi: "Nhị ca tức giận làm gì, ngồi xuống cái đã."
Kim Thương Khách đưa bội kiếm cho tam đệ: "Lần này ta ra ngoài, trong nhà có ổn không?"
"Trong nhà thì vẫn rất ổn." Kim Tiên Khách nói, "Nhưng mà có chuyện này, nhị ca có biết chuyện rối quỷ váy đỏ từng quấy phá ở trấn Ô Đề lúc trước không?"
"Ta có nghe nói, hình như Học phủ Trường Sách đã phái A Nhận đi giải quyết con rối quỷ đó." Kim Thương Khách nói xong, thấy nhi tử nhà mình không nói tiếng nào, thế là lại tức giận tiếp, "Con nhìn người ta xem!"
Kim Hoằng nói thầm: "Con rối quỷ đó là do con giết."
Kim Thương Khách ngạc nhiên: "Con giết sao, con tới trấn Ô Đề rồi à?"
Kim Hoằng: "…"
Kim Tiên Khách kể lại chuyện rối quỷ váy đỏ một lần nữa, lại nói: "Hiện giờ bốn đệ tử của Học phủ Trường Sách đang ở tại khách viện, cho dù đều chỉ là vài thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng bọn họ lại được Trúc Nghiệp Hư giao cho việc này, đã đuổi theo từ trấn Ô Đề đến thành Xuân Đàm rồi, sợ là dù cho thế nào đi nữa thì cũng phải có một lời giải thích đâu ra đó."
"Người mong có được trấn Ô Đề nhất là A Châu." Kim Thương Khách nghe mà đau đầu, "Không lẽ là do nó gây ra sao?"
"Đệ cũng nghĩ như thế." Kim Tiên Khách nói, "Nhưng gần đây đại ca đang bế quan tu hành, A Châu cũng bận hộ pháp ở Huyền Điểu Đài, chắc không có thời gian để lo chuyện ở trấn Ô Đề đâu."
Thôi Vọng Triều cũng bị gọi tới hỏi.
Nhưng hỏi gì thì hắn cũng chỉ đáp lại như vậy. Đúng là hắn vì lấy lòng Kim Hoằng, nên mới phái gia đinh đi tìm hung thần ở trong núi, hắn thật không biết rối quỷ váy đỏ đó là mồi nhử Tạ Nhận thả ra —— Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này ai mà sớm biết được?
Bên kia, Tạ Nhận và Phong Khiển Tuyết đang ngồi phơi nắng trên nóc nhà.
Ly Hoán cho cá ở trong sân ăn xong, phủi vụn bánh bao trong tay một cái, hỏi: "Hai người đang nhìn gì thế?"
"Vừa nãy có khoảng hai mươi ba mươi người vội vã chạy tới Đông Điện." Tạ Nhận nói, "Bọn họ mặc gia bào màu xám của Thôi phủ."
"Ta đoán là Kim điện chủ về rồi, muốn hỏi bọn hắn tại sao lại phát hiện được rối quỷ váy đỏ." Ly Hoán cũng nhảy lên nóc nhà theo, thấy trong tay Phong Khiển Tuyết đang cầm một nhánh quả đỏ tươi tròn tròn, thấy lạ, "Ủa, lấy từ đâu ra vậy?"
"Túi càn khôn." Phong Khiển Tuyết cho hắn mấy quả, "Vẫn còn chưa tới mùa, không được ngọt lắm."
"Túi càn khôn của huynh còn có bốn mùa xoay vòng nữa sao?" Ly Hoán kinh ngạc không thôi, cũng hỏi một câu giống Tạ Nhận, "Cao cấp thế, huynh mua ở đâu vậy?"
"Được sư huynh tặng." Tạ Nhận trả lời giùm, một tay thì chống cằm, "Còn nữa, cho dù có thể mua được thì ta cũng xếp trước ngươi rồi."
"Vậy thì ta muốn xếp thứ ba." Mặc Trì cũng tham gia vào, lại nói, "A Nhận, trong lúc Kim điện chủ hỏi chuyện rối quỷ váy đỏ, ngươi có muốn dùng ảo thuật hoá thành chim tới nghe chút không?"
Tạ Nhận suy nghĩ một chút: "Cũng được."
Phong Khiển Tuyết lại lắc đầu: "Loan Vũ Điện được bao bọc trong lớp ánh sáng màu vàng kim kia, rất dễ ảnh hưởng đến ảo thuật."
Lúc này Ly Hoán mới phản ứng lại: "Thì ra không phải nhà bọn họ thích khoe giàu khoe hay mà dùng ảo thuật, chỗ nào cũng vàng rực thế còn có công dụng này nữa à."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!