*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời ngả hoàng hôn, tuyết rơi mù mịt.
Gió thổi từ phương Bắc mang tới cái rét lạnh căm len lỏi qua mọi nơi, khi thổi tới miếng biển chỉ còn một nửa ở trên cửa thành thì càng làm cho nó như muốn chực chờ rớt xuống, nó đập kêu "bang bang" vào tường đá loang lổ, từng tiếng rồi lại từng tiếng, phối với tiếng quạ kêu thê lương cách đó không xa, khi rơi vào tai người lữ hành thì y như bị một móng vuốt rét lạnh quắp chặt vào tim, rùng rợn đến độ từng khớp xương cũng lạnh theo.
"Chạy đi, chạy nhanh đi!"
Mấy thương gia giục nhau, vung roi ngựa lên tính phải rời đi trước khi trời tối. Một thiếu nữ tầm cỡ mười hai mười ba tuổi đang ra sức cột hàng cho chặt, vừa tính chạy nhanh đi thì nơi khoé mắt lại bỗng thấy được ánh sáng kỳ lạ ở đằng xa, nàng nhịn không được kiễng chân lên nhìn cho rõ, mới nhận ra kia là ba mũi tên cháy rừng rực mang theo sức mạnh ngàn cân xẹt qua bầu trời tăm tối như một ngôi sao rực lửa.
"Ầm"!
Sau tiếng vang đó, một mũi tên màu bạc cắm sâu vào trong tường thành.
Mặt đất cũng chấn động theo.
…
Ngón tay của thiếu niên giật nhẹ, bỗng dưng choàng tỉnh từ trong giấc mộng.
Ánh nắng chói mắt khiến hắn hơi ngẩn người một chút, rồi mới nhìn rõ hoàn cảnh ở xung quanh.
Đây là một gian phòng yên tĩnh tao nhã nằm trong một tiểu viện rợp màu xanh ngát, nén hương đặt trên bàn ở trong phong thì đang được đốt lên, bên ngoài thì có cá được nuôi trong vại.
Thiếu niên cảm thấy chẳng có gì thú vị mà "xuỳ" một tiếng, lại ụp quyển sách lên mặt, định tiếp tục giấc mộng cung tên bắn giữa trời tuyết lớn nơi toà thành điêu tàn lúc nãy, ấy mà lại bị ai đó ném một viên kẹo táo vào người.
"Tạ Nhận, đừng có ngủ nữa." Ngoài cửa sổ có người cười gọi hắn, "Tụi ta muốn ra đằng sau núi săn Minh Xà, chỉ thiếu mình ngươi thôi đó, đi nhanh lên nào."
Minh Xà, thân hình như rắn nhưng lại có thêm bốn cánh, từng quậy phá đến độ khiến dân chúng quanh khu vực sông Y lầm than, nghe vào cũng rất giống một con hung yêu hàng thật giá thật. Nhưng Tạ Nhận lại chẳng có hứng thú mấy với chuyện đi săn con yêu thú này, hắn lại chợp mắt nằm thêm một hồi lâu nữa mới cầm bội kiếm lên bước ra ngoài.
Đang lúc giữa trưa nên bên ngoài khá náo nhiệt. Không chỉ có đủ loại sạp hàng chật kín hai bên đường, mà ngay cả trên cầu Thanh Ngọc cũng có rất nhiều người ở đó, thật ra không phải là mọi người có chuyện gì cần kíp lắm, chỉ đi qua rồi đi lại thôi, thấy người quen thì dừng lại hàn huyên hai ba câu, gặp thêm người quen nữa thì lại hàn huyên bốn năm câu, cứ thế đường cũng chật kín người.
Thành Trường Sách chính là một toà thành hưng thịnh yên vui, trật tự ngăn nắp, nho nhã lễ độ như thế đó.
Nhóm thiếu niên áo trắng cười cười nói nói, cầm kiếm sóng vai đi qua con phố dài, gió xuân cũng vừa lúc thổi tới mang theo một bầu trời cánh hoa, vạt áo tung bay phiêu bồng như mây bay tuyết rơi, từ xa nhìn lại trông như một bức tranh cuộn dài, đặt bút chỗ nào cũng thấy phong lưu cùng phong nhã chỗ đó.
"Này, A Hoán, Tạ Nhận đâu?" Một thiếu niên trong đó chạy lại hỏi.
"Ta gọi rồi mà hắn không đi." Một thiếu niên khác đang cắn kẹo táo trong miệng kêu "rộp rộp", "Kệ đi, chúng ta tới sau núi trước đã."
Ngoài thành có một ngọn núi được đặt cho cái tên là "Nguy Sơn", nó cao ngàn trượng, nguy hiểm ngàn phần, trừ người trong tiên môn thì dân chúng bình thường không thể nào lên được —— vậy thì thôi lên đó làm chi, có ai mà rảnh tới độ không có việc gì tự dưng đi coi hoa nát cỏ dại đâu? Chỉ tính đến những xiềng xích phù chú quấn quanh dưới chân núi thôi là cũng đủ kinh hãi rồi.
—— Tám phần mười là còn có lão yêu quái ăn thịt người trốn trong đó nữa.
Dân gian ai cũng nói như vậy hết đấy.
Mà lúc này, trong núi sâu đúng thật là có một con quái vật dữ tợn như thế, hai cánh mỏng bị ba lá bùa vặn ngược ra sau lưng, trong miệng có đầy răng nhọn sắc bén, đây chính là "Minh Xà" trong miệng của thiếu niên, lợi hại thì cũng lợi hại đó, nhưng những chuyện dũng mãnh năm xưa của yêu thú cũng chẳng còn liên quan lắm nữa rồi, từ khi nó bị hai tiên phủ lớn kết hợp với nhau chế ngự vào hơn trăm năm trước thì vẫn luôn bị giữ ở đây, hoàn toàn biến thành "công cụ dạy học" cho đệ tử các học phủ mọi nơi.
Cũng khó trách lúc Tạ Nhận nghe thấy là "săn Minh Xà" thì ngay cả nhích cũng lười nhích một cái, đi hàng phục một con yêu thú như thế thì có gì là thú vị đâu.
Ông lão canh giữ trong núi ngại Minh Xà ồn ào, bèn gõ gậy chống một cái: "Nằm đàng hoàng vào!"
Rắn lớn xoay cổ rồi lại uể oải nằm sấp xuống.
"Trúc tiên sinh." Các thiếu niên áo trắng sôi nổi ngự kiếm bay vào trong hang.
"Tạ Nhận đâu?" Ông lão nhìn một vòng.
"Thưa tiên sinh, A Nhận đi theo sau, cũng sắp tới rồi ạ." Một thiếu niên cung kính trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!