Chương 7: Đàn Bà Làm Thế Gian Điên Đảo

Về đến Ashan, đại đội kỵ sĩ lập tức giải tán trở về nghỉ ngơi, Mordred mang theo Richard đi vào pháo đài Hoa Hồng Đen rồi tạm thời bố trí nó tại phòng khách nằm ở rìa lâu đài. Sau đó, có hai người hầu gái trẻ tuổi mang quần áo và phụ kiện đến, đồng thời đổ đầy nước ấm vào thùng gỗ trong phòng tắm.

Hầu tước Gorodn đã sắp xếp gặp Richard vào bữa tối, trước đó thì để nó tắm rửa nghỉ ngơi đã.

Nhanh chóng tắm rửa thay đồ xong, Richard bèn nằm lên giường, nó còn một giờ nghỉ ngơi. Tuy lặn lội đường xa đã rất mệt nhưng hiện tại nó không làm sao cho đầu óc yên tĩnh trở lại được. Quá trình tắm rửa toàn bộ đều do hai người hầu gái tiến hành, cậu bé Richard chẳng cần đụng đến một ngón tay.

Thực tế thì Richard cũng đã thử vùng vẫy cự tuyệt nhưng lại bị hầu gái dễ dàng đè xuống. Dù vóc người nhỏ bé mảnh mai nhưng các nàng còn khỏe hơn cả thôn trưởng và giữ chặt đến mức Richard không làm gì được, phải ngoan ngoãn để các nàng tắm rửa từ đầu đến chân, ngay cả lỗ tai cũng rửa sạch bong.

Phòng Richard ở không lớn nhưng lại cao đến năm mét và chỉ có một cái cửa sổ dài hẹp ở tầm cao ba mét để hứng ánh nắng bên ngoài vào. Vách tường được xây từ nham thạch đen không được mài bóng, giữ nguyên dáng vẻ nguyên thủy lúc được khai thác. Trên mặt tường thô ráp có treo thảm treo tường và đao thuẫn.

Thảm treo tường có màu đỏ ám đen, Richard nhìn thế nào cũng thấy nó đỏ như máu khô. Gian phòng cực kỳ âm u, nếu như không có bó đuốc chiếu sáng thì dù là giữa trưa nhìn cũng không rõ. Nằm trên giường, Richard cảm thấy như hơi thở u ám đang liên tục tỏa ra từ mặt đất, vách tường và các ngóc ngách.

Trong mạch máu của hắn đang có lửa thiêu đốt, đó là ngọn lửa bị hai người hầu gái làm bùng lên. Lúc ấy các nàng còn len lén cười khúc khích. Richard nhạy bén nhận ra các nàng cố tình làm thế.

Âm u lạnh lẽo và lửa cháy bừng bừng đan vào nhau khiến cho đầu óc Richard càng thêm rối rắm lộn xộn. Từ lúc rời khỏi thôn Rut'theran, không, phải là từ lúc bắt đầu nghi thức chỉ dẫn, mọi thứ đều như đang mơ, thế giới trở nên rất không chân thực.

Có tiếng ồn ào, tiếng gõ cửa vang lên, đã đến giờ dùng bữa tối rồi.

Mục tiêu chính là phòng ăn tối nằm ở bên trong lâu đài, cách phòng khách một khoảng cách rất dài. Theo sau người hầu gái dần đường, ấn tượng trong Richard chỉ có "To và đen".

Tất cả các kiến trúc đều cực kỳ cao lớn cho nên lối dù lối đi dài và quanh co đã được chiếu sáng nhưng vẫn không cách nào tỏa đến những nơi hẻo lánh, để lại từng mảng bóng mờ, bóng đen lay động, thậm chi là từng mảng bóng tối mắt không nhìn thấu được.

Ở những chỗ lộ ra bên ngoài, bóng cành lá rậm rạp đung đưa rối mắt càng khiến thần kinh người ta bất giác căng thẳng.

Dường như có một loại hơi thở tràn ngập tòa thành này, quanh quẩn trước người và sau lưng, vấn vít vào mỗi bước chân của Richard khiến nó cảm thấy khó chịu và bài xích từ sâu trong linh hồn, không cách nào nói rõ được.

Phòng ăn tối không phải là phòng ăn lớn nhất trong Hoa Hồng Đen nhưng quy mô cũng tuyệt đối đạt đến cấp công tước. Phòng ăn ười lăm mét thăm thẳm âm u, tuy trên tường cắm đầy đuốc nhưng ánh lửa vẫn khó có thể chiếu rõ bích họa trên mái vòm.

Bàn ăn dài hai mươi mét, Richard vận bộ trang phục quý tộc lộng lẫy ngồi ngay ngắn ở một đầu cái bàn đủ cho ba mươi người cùng ăn, cùng cha mình từ xa nhìn nhau.

Đó là một người đàn ông có sức hút lạ kỳ, khuôn mặt luôn mỉm cười, bộ râu ngắn rậm rạp được chải chuốt kỹ lưỡng là một phần không thể thiếu.

Tháng năm đã để lại trên gương mặt hắn những dấu vết nhỏ không dễ thấy, khóe mắt hằn lên vài đường nhăn mảnh, đôi mắt màu xanh lá đậm trong sáng tinh khiết khiến người nhìn vào có cảm giác như chìm đắm trong đó.

Hắn ngồi thản nhiên xẻo con cừu nhỏ nướng đặt trước bàn, hắn ăn rất nhanh, thi thoảng nhấp một ngụm rượu đỏ. Động tác của hắn tuân theo một nhịp điệu kỳ lạ, thực tế ngay cả lễ nghi sư khó tính nhất có ở đây cũng không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào trong cử chỉ của hắn.

Đương nhiên, hắn ăn hơi quá nhanh và quá nhiều nhưng hắn tao nhã khiến cho người ta khó có thể nhận ra rằng chỉ trong mấy hơi thở mấy kg sườn dê đã biến mất.

Đây là một người đàn ông cực kỳ tao nhã và có sức lôi cuốn, Richard không thể không thừa nhận điểm này dù nó rất muốn cầm lấy chiếc khay bạc đựng thức ăn đập vỡ mặt ông ta.

Sau này hắn sẽ biết số người muốn cầm thứ gì đó đập vào mặt Gordon nhiều vô kể.

Hiện tại Richard vẫn nhịn được không phải vì bản thân mà là vì mẹ. Cho đến giờ nó vẫn không rõ hàm nghĩa trong nguyện vọng kia của mẹ nhưng tính kiên nghị, nhẫn nại và trí tuệ đã cho nó biết tương lai không xa sẽ hiểu được nó.

Richard cố ngồi thẳng lưng, vụng về xử lý món ăn trước mặt. Thức ăn trước mặt rất đa dạng, món ăn của nhà bếp pháo đài Hoa Hồng Đen nức danh gần xa, có được cả đầu bếp xào nấu thịt và thợ làm bánh nổi tiếng của bán đảo. Thế nhưng Richard chẳng cảm thây những thứ mình đưa vào miệng có mùi vị ra sao.

Richard chưa bao giờ được huấn luyện lễ nghi nên vốn không biết rất nhiều quy củ dùng bữa của quý tộc, kiểu cầm dao nĩa vừa nhìn đã biết là từ nông thôn ra. Được cái cậu bé đã đổi quần áo khác nên nhìn rất đẹp, vẻ trầm ngâm u buồn có vài phần tương tự Gordon.

Có không ít người trong số các hầu gái ra vào như nước chảy len lén nhìn liếc cậu bé. Hiện Richard đã có thể coi như một thiếu niên, qua một hai năm nữa là đã có thể có nét quyến rũ của đàn ông rồi.

Sau khi tiêu diệt hai mươi cân sườn dê một cách tao nhã và thần kỳ, hầu tước Gordon dùng khăn trải bàn trắng tinh lau miệng (Ở phương Tây xưa, khi ăn người ta hoặc dùng những chiếc khăn ăn nhỏ hoặc dùng một góc khăn bàn để lau) rồi nở nụ cười.

Miệng hắn rất rộng, lúc cười để lộ cả hàm răng trắng như tuyết, hơi chói sáng.

"Ngươi là Richard.

"Richard khẽ gật đầu mà không lên tiếng. Nó nghe ra được Gordon đang tự hỏi nên không cần trả lời những điều này. Gordon cười cười rồi nói:"Ngươi rất may mắn vì mang họ Archimonde nhưng vì thế mà cũng rất bất hạnh."

Lúc này Richard liền ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt của Gordon, bình tĩnh nói: "Ta là Richard.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!