Hai việc nhỏ này, đặc biệt là việc gặp Irene thân mật với nam nhân khác thật ra có ảnh hưởng đến Richard, chỉ là lúc đó hắn không biết mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, cả hải vịnh còn trong ngủ say.
Theo mùa đông tới, thời gian ban ngày càng lúc càng ngắn, hiện tại mặt trời còn chưa lên nhưng điều này không ảnh hưởng đến độ sáng bên ngoài, khắp mặt đất, gò núi, thực vật, dòng sông đều là băng, tất cả đều được ánh sáng trắng phản xạ chiếu sáng. Chỉ có bến cảng vẫn còn dập dờn ánh xanh của mặt biển.
Richard không thể ngủ được nên đứng cạnh cửa sổ cao hơn mặt biển mười mét lặng lẽ nhìn khắp hải vịnh tráng lệ. Sau khi thở một hơi thật dài, hắn đột nhiên cảm giác tầm mắt rộng mở, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều như là có thể chứa cả hải vịnh.
Trong không gian to lớn trước mặt, ký ức đau buồn chỉ còn chiếm một phần rất nhỏ. Có lẽ nó còn thống trị trí nhớ Richard thật lâu, thậm chí mỗi khi nhớ lại hắn sẽ nhói đau nhưng mỗi đoạn ký ức dù là thống khổ cũng đều là của cải sau này.
Richard bắt đầu mở mắt quan sát thế giới bên ngoài, lần đầu tiên hắn nhìn thấy muôn hình muôn vẻ của Thâm Lam. Những người hắn tiếp xúc nhiều nhất vẫn là những vị ma đạo sư giảng bài nhưng là trong mắt hắn bọn họ không còn là những cỗ máy giảng dạy tri thức nữa mà đã biến thành nhân loại, tinh linh, ải nhân thậm chí còn có cả hắc tinh linh!
Những ma đạo sư này cũng có tình cảm bản thân, cũng có lợi ích bản thân, ánh mắt bọn họ nhìn mỗi người khác nhau mà thái độ đối xử cũng khác nhau. Mỗi cái nhấc tay, mỗi cái nhướng mi, mỗi từ ngữ và âm điệu khác nhau đều được Richard ghi lại trong thế giới chân thực và đưa ra tổng kết.
Theo hiểu biết về những vị ma đạo sư nhiều hơn thêm vào quan sát cẩn thận mỗi ngày cùng với lượng ký ức phong phú đối chiếu giúp Richard phát hiện mỗi lời nói hành động của những vị ma đạo sư đều ẩn giấu gì đó. Mà những thứ này dần được Richard vén màn.
Những ma đạo sư có các lĩnh vực khác nhau vì thế quan hệ cũng khác nhau, có những lĩnh vực khá gần nhau mà có những lĩnh vực không chút liên quan. Những ma đạo sư có lĩnh vực liên quan lẫn nhau thì quan hệ không được tốt thậm chí còn công kích lẫn nhau như Popovich và Riley.
Những ma đạo sư có lĩnh vực không liên quan thì quan hệ tốt hơn. Từ đó, Richard tìm ra được hai từ then chốt là cạnh tranh mà phía sau cạnh tranh là lợi ích kim tệ!
Sau khi mở tròng mắt ra, Richard còn biết rất nhiều chuyện. Ví như hiện tại hắn đã hiểu vì sao hắn lại có những môn học riêng như số học, hội họa, ma pháp trận, cũng dò ra thân phận 'thánh cấu trang sư tương lai' của mình.
"Hóa ra lão sư muốn hướng mình tới cấu trang sư…" Richard thầm nghĩ trong lòng. Tuy rằng lớn lên trong núi nhưng hắn đã ở Thâm Lam hơn một năm, cũng không còn là thiếu niên ngây ngô không hiểu chuyện khi xưa nữa.
Dù cho cấu trang sư địa vị siêu trác nhưng trong cảm nhận của Richard vẫn vô cùng bình đạm. Dưới mười năm dạy bảo của Yilan, hiện tại hắn đã có trái tim bình tĩnh với mọi chuyện.
Nhưng là bất kể như nào, nếu như lão sư đã mong đợi như vậy thì Richard sẽ không làm nàng thất vọng. Trẻ con trong núi luôn quật cường, yêu ghét rõ ràng.
Richard rất thông minh, đắng cay giúp hắn trưởng thành nhanh hơn hiện tại hắn đã biết địa vị đặc thù của mình ở Thâm Lam cũng biết khoản Tô Hải Luân vui vẻ mỗi tháng của mình làm vô số người ghen tỵ.
Mà có rất nhiều người có ác ý, mỗi lần nhìn hắn đều tràn ngập đố kỵ, dục vọng và cướp đoạt nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định với hắn lại càng không dám dùng âm mưu với hắn, lần Papin kia chỉ là ngoài ý, trên đời có rất ít đệ tử quý tộc không biết nước sâu nước cạn.
Ngoài ra, Richard dĩ nhiên phát hiện chính mình dù đi tới đâu cũng sẽ có hai người đi theo từ xa. Bất kể là từ cảm giác của Richard hay từ sự rút lui của những kẻ không mang ý tốt đều làm Richard nhận định hai người này không phải trông coi hắn mà là bảo vệ hắn.
Như thế, mỗi khi nghĩ đến tính cách tùy tiện và ham tiền như mạng của lão sư trong lòng Richard lại dâng lên một tia ấm áp.
Đây là tia ấm áp duy nhất mùa đông này Richard thu được!
Vận may chính là trong những ngày trầm mê nghiệp học của hắn không bị ảnh hưởng, ngược lại còn tiến nhanh. Chỉ có nghĩ tới điều này hắn mới hơi cảm thấy vui vẻ.
Đông qua như đông, sau đó trời xuân lặng lẽ đến.
Một ngày nọ sau khi hoàn thành khóa học, Richard kéo lê thân thể mệt nhọc trở về khu cư trú, sau khi đi qua tượng sắt cô đơn ở góc tường hắn mới nhớ ra sinh nhật đã đến.
Ngoại trừ phần đầu còn hoàn hảo ra, tượng sắt đã sớm vặn vẹo biến hình nghiêm trọng gần như nhìn không ra bộ dáng. Đó đều là hậu quả của hứng chịu nắm đấm dùng năng lực huyết mạch bạo phát của Richard. Mà bức tường phía sau cũng chi chít những vết lòi lõm, đó là dấu vết tượng sắt va chạm để lại.
Richard đi tới bên cạnh tượng sắt vươn tay vỗ nhè nhẹ lên những vết lồi lõm. Những vết lõm này có những vết lõm sâu, có những vết loang lổ rạn nứt, bộ phận lưu lại những vết này không chỉ nắm tay mà khuỷu tay, đầu vai, đầu gối thậm chí là đầu hắn. Mà không chỉ có một vết lõm còn lưu lại vết máu khô.
Cảm nhận đau nhói từ đầu ngón tay, nhìn vào từng vết máu khô Richard mới hiểu được chính mình tưởng rằng mùa đông bình tĩnh nhưng thật ra không bình tĩnh chút nào. Những đau đớn đó vẫn còn chỉ là ẩn dấu sâu thật sâu đến gần như quên mất mà thôi.
Tượng sắt đã rách nát đến không thể rách hơn, nhiều chỗ chỉ còn một đường mỏng kết nối tài liệu, có lẽ chịu một đòn nữa sẽ bung ra. Richard khẽ cười vỗ lên mặt tượng sắt rồi bước về phòng ngủ.
Khóa học hôm sau có một buổi hội họa.
Sau khi nghe xong lý thuyết giám định nghệ thuật, hơn mười vị đệ tử lần lượt nộp bài cho đại sư phê duyệt sau đó lục tục rời đi. Richard là người cuối cùng nộp bài, không biết vì sao khi nhìn thấy Richard đại sư đột nhiên cảm thấy không thoải mái, ánh mắt theo ý thức tránh né tròng mắt của Richard.
Chỉ cần nhớ đến những bức vẽ Richard từng nộp, đại sư sẽ cảm thấy mồ hôi lạnh ướt dánh áo, muốn khó chịu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Ánh mắt đại sư lướt qua bức vẽ của Richard phát hiện đây chỉ là bức vẽ nhỏ chừng 30 centimet vuông lúc này mới thở phào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!