Thái Tử cài lên đầu ta một bộ diêu, "Kim Bảo là đứa bé ngoan."
Ta mím môi, thật cẩn thận đặt câu hỏi.
"Điện hạ, tối nay ta có thể đi thăm Liễu Phụng Nghi không?"
"Đương nhiên rồi!" Thái Tử rất vui vẻ, "Quan hệ giữa các ngươi rất tốt, ta biết."
Trước khi hắn xoay người rời đi, rốt cuộc ta cũng đặt câu hỏi: "Điện hạ, ngài yêu Thái Tử Phi hay là yêu Liễu Phụng Nghi?"
"Kim Bảo." Thái Tử rũ mắt xuống, "Ta đã nói với ngươi từ rất sớm rồi, trên đời này không có việc gì theo ý mình cả. Thân phận hiện giờ không phải là yêu hay không mà có thể cân nhắc, mà phải để ý sinh tử, để ý vinh nhục. Nếu nhất định phải nói, ta là yêu thiên hạ đi!"
Hắn xoa đầu ta, "Nhưng ta rất thích Kim Bảo."
Ta nhìn bóng dáng Thái Tử rời đi, bỗng nhiên hiểu cô gia quả nhân (2) là gì.
Không có tình yêu thuần tuý, tất cả đều là thân bất do kỷ.
Ta đi thăm Bạch Tử Nghiên, nàng ghé trên giường, dáng vẻ rất lãnh đạm.
"Doãn Chiêu Huấn tới làm gì?"
Ta hơi nói lắp một chút: "Tới… tới thăm ngươi."
Bạch Tử Nghiên quay mặt đi."Ngài đã thăm rồi, đi nhanh đi!"
Nàng thật sự rất biết biến sắc mặt, rõ ràng ngày hôm qua trước mặt Thái Tử vẫn là dáng vẻ mỹ nhân yêu dã.
Ta chỉ đành cáo từ đi thăm Liễu Nam Yên, nàng tức giận đến nỗi nổi điên.
"Không ngờ hắn lại mắng ta là tiện nhân, là độc phụ! Rõ ràng là Bạch Tử Nghiên bất kính với ta trước, đồ tiện nhân kia dám nói ta… nói ta…" Liễu Nam Yên khóc, "Nàng nói ta nếu không phải là con gái của Vĩnh Ninh Hầu, Thái Tử sẽ không thèm liếc mắt nhìn ta một cái!"
Liễu Nam Yên ngẩng đầu, khóc đến nỗi hỏng hết lớp trang điểm rồi.
"Nàng ta thì biết cái gì, chúng ta là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ Thái Tử đã nói là sẽ cưới ta! Nàng chẳng qua, chẳng qua là con gái của một kẻ chỉ biết ăn lộc, nàng có tư cách gì!"
Ta vội vàng chạy tới an ủi nàng, "Phụng Nghi đừng nóng giận, gần đây Thái Tử cũng rất phiền lòng."
"Làm sao, hắn phiền lòng sao lại tức giận với ta!"
Ta nói lại một lần những chuyện xảy ra gần đây, Liễu Nam Yên mới lau khô nước mắt.
"Liễu gia là trung thần nhiều thế hệ, sao có thể làm ra việc như vậy."
Ta chỉ có thể trấn an, "Hiện giờ bệ hạ bệnh nặng, điện hạ khó tránh khỏi chút nghi ngờ."
Liễu Nam Yên chợt cười nhạo một tiếng: "Lấy cớ mà thôi! Hắn là thấy thế lực của Liễu gia quá lớn, sợ đến lúc đó hắn đăng cơ, làm hoàng đế bù nhìn mà thôi."
Ta vội vàng che miệng của Liễu Nam yên, "Mau, đừng nói nữa."
Liễu Nam Yên cũng không sợ hãi, "Có cái gì không thể nói, chẳng lẽ hắn không có suy nghĩ như thế sao? Đáng thương người bên gối lại tính kế như thế!"
Sự tình liên quan đến gia tộc, cuối cùng Liễu Nam Yên cũng trở nên mềm mỏng.
"Được rồi, ta đã biết, ta sẽ an phận thủ thường."
Nàng cô đơn ngồi trên giường, trên khuôn mặt trắng nõn đầy nước mắt.
Huynh trưởng tìm ta, sắp tới trùng dương Thái Tử sẽ mở tiệc quần thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!