Chương 2: (Vô Đề)

"Kim Bảo, chạy chậm một chút."

Hắn vươn tay ra kéo ta lại.

"Điện hạ, nương nương không phải cố tình nói những lời đó, nàng thật ra rất nhớ ngài."

"Ta biết."

Ta cùng Thái Tử đi song song bên nhau, hắt vuốt ve đầu ngón tay của ta.

"Là ta làm ra việc không thể tha thứ được."

Ta nhất thời ngây ngẩn cả người, Thái Tử Phi là người tốt như vậy, nếu là chuyện nàng không thể tha thứ, vậy thì chuyện đó thật sự là quá mức rồi.

Nhưng ta nhìn ra được, Thái Tử yêu Thái Tử Phi.

Ta sụt sịt mũi, có lẽ là do cuối mùa thu trời quá lạnh, khiến ta bị cảm lạnh.

"Mỗi ngày đều đi xin lỗi, có lẽ một ngày nào đó nương nương sẽ tha thứ cho ngài đó!"

Thái tử cười, hắn ôm ta vào trong ngực, mùi hương thanh trúc bao phủ ta.

"Vậy Kim Bảo thay ta chăm sóc cho nương nương nhé!"

2.

Trong lòng Lý ma ma có hai hồ ly tinh.

Đại hồ ly tinh là Liễu Nam Yên, tiểu hồ ly tinh chính là ta.

Mỗi ngày Thái Tử Phi quậy phá với tiểu hồ ly tinh là ta, khiến cho bà ấy vô cùng bất mãn. Bà ấy luôn luôn lặng lẽ nói bên tai Thái Tử Phi: "Tiểu thư, nàng đoạt hết cả sủng ái của điện hạ rồi, ngài phải cẩn thận một chút đi!"

Thái Tử Phi không nhìn bà ấy, chỉ bảo ta ăn hết điểm tâm.

"Trái tim của Giang Tân Xuyên không ở chỗ ta, làm sao Kim Bảo có thể cướp đi được?"

Lý ma ma hừ một tiếng từ lỗ mũi, nhìn ta càng không vừa mắt. Thái Tử Phi nắm lấy tay ta, cười đến nỗi đôi mắt híp lại.

Nàng nói: "Kim Bảo đừng trách bà ấy, Lý ma ma nhìn ta lớn lên nên bất công như vậy đó, bà ấy không phải là người xấu."

Ta biết Lý ma ma không phải là người xấu, ngay cả khi bà ấy cảnh cáo ta không được quyến rũ Thái Tử thì cũng chỉ là nói to một chút.

Lý ma ma thương Thái Tử Phi, mỗi ngày buổi sáng gà gáy bà ấy sẽ thức dậy vào phòng bếp để sắc thuốc cho Thái Tử Phi. Bà ấy thường hay nói, thuốc này qua tay người khác bà ấy không yên tâm. 

Có một khoảng thời gian ta bị cảm lạnh, Lý ma ma thuận tiện mà sắc cả thuốc cho ta.

Ngày thường ở nhà xay đậu ta cũng ngủ dậy vào giờ này, ta ngủ không được, dứt khoát bưng bát đứng chờ bên cạnh Lý ma ma.

Lý ma ma hơi béo, cái mông to như núi ngồi ở trên ghế theo động tác của bà ấy mà nghiêng trái nghiêng phải.

Bà ấy đổ thuốc đã sắc xong vào trong bát của ta, bát kia là bát Cảnh Thái Lam. Hoạ tiết hình chim, bên cạnh chén dùng bột vàng để vẽ, thật sự phú quý. Lý ma ma nói ta chỉ là nữ tử bán đậu phụ, không biết là tu luyện mấy đời mới có phúc phận tiến vào Đông Cung.

"Đây đều là công lao của tiểu thư chúng ta, ngươi phải nhớ kỹ lòng tốt của ngài ấy."

Ta vừa uống thuốc vừa gật đầu, thuốc rất đắng, Lý ma ma nhét vào tay ta mấy viên mứt hoa quả.

"Dù sao cũng là trẻ con, đắng một chút cũng chịu không nổi, ngươi có biết thuốc của tiểu thư đắng tới mức nào không?"

Thuốc của Thái Tử Phi phải sắc đủ hai canh giờ, chỉ một chút hơi bay ra cũng có mùi chua xót.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!