Chương 10: (Vô Đề)

Không phải là Liễu gia…

Lời nói bị tắc lại trong cổ họng, Thái Tử Phi bịt kín miệng ta lại, Thái Tử quay đầu lại nhìn ta, "Làm sao thế Kim Bảo?"

"Không có việc gì cả, nàng đau quá nên nói linh tinh."

Thái Tử chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nhấp môi.

"Tuệ Ninh, chăm sóc nàng cẩn thận."

Thái Tử Phi đồng ý, nàng lại nhìn ta, nhỏ giọng nói: "Kim Bảo, ngươi không muốn sống nữa à?"

Cả người ta lạnh run như rơi vào động băng, "Đã là ám sát, sao có thể, sao có thể sẽ to gan như thế, ở tết Trùng Dương, trước mặt bao nhiêu quan lại."

"Kim Bảo, ngươi không hiểu." Thái Tử Phi ấn sau cổ ta, theo động tác của Thái y, máu từ miệng vết thương chảy ra. Trước khi ngất đi, ta nghe thấy nàng lẩm bẩm tự nói: "Thây sơn biển máu chỉ vì trải một con đường bằng phẳng cho vương quyền, ta với ngươi đều là vật hy sinh của vương triều."

Liễu thị bị tru di cửu tộc, Liễu Nam Yên được Thái Tử bảo vệ, nàng bị cấm túc ở Đông Cung, không biết âm mưu của Vĩnh Ninh hầu, bị biếm thành thứ dân, bị cầm tù cả đời ở Đông Cung. 

Khi ta tỉnh lại, bên ngoài gió rất to, mưa rả rích, hoa rơi đầy đất.

Thái Tử thăng vị phân cho ta, từ Doãn Chiêu Huấn thành Doãn Phụng Nghi, trở thành trắc phi danh chính ngôn thuận. 

Huynh Trưởng tới gặp ta, so với trước kia nhìn hắn rắn rỏi hơn, mặt mày âm hiểm, không giận tự uy.

Ta luôn luôn sợ hãi khi ở trước mặt hắn, cho dù hiện tại hắn đang hành đại lễ với ta, luôn luôn cung kính ta, thì ta vẫn sợ hãi hắn như trước.

"Hiện tại ngươi đã là Phụng Nghi, vì sao vẫn có dáng vẻ co ro khúm núm như thế."

"Ca ca." Cổ họng ta khàn khàn, "Là ta không có khả năng."

Huynh trưởng hừ một tiếng, "Sức khoẻ thế nào rồi?"

"Khá hơn nhiều."

Hắn hơi yên lặng, ánh mắt giãn ra: "Kể từ bây giờ, địa vị của ngươi coi như cũng ổn định rồi."

Ta không biết phải trả lời như thế nào, Đại tướng quân, Vĩnh Ninh Hầu đều là địa vị cao, nhưng bọn họ đều không ngồi ổn, chỉ vô ý một cái đã ngã khỏi đỉnh núi, ngã đến tan xương nát thịt.

Có lẽ trong truyện này ta không phải thật sự ngu dốt, bốn bề vắng lặng, ta to gan hỏi: "Chuyện ám sát này, là Thái Tử…"

Huynh trưởng giận dữ, ném vỡ một cái cốc.

"Doãn Kim Bảo! Đầu óc ngươi bị hỏng rồi à!"

Dáng vẻ của hắn thật sự đáng sợ, ta rụt cổ lại.

"Không nói, ca ca, ta không nói nữa."

Huynh trưởng lúc đó mới an tĩnh lại, thở hắt ra thật sâu, cầm cái cốc lên uống một hơi sạch sẽ.

Hắn bắt đầu dạy ta, "Doãn Kim Bảo, ngươi có thể tranh giành một chút không."

Hắn nhìn về phía bụng của ta, "Chừng nào thì có thể sinh đứa nhỏ cho điện hạ?"

Ta nghĩ đến kết cục của Liễu gia, huynh trưởng dường như nhìn ra ta suy nghĩ cái gì, hắn nhẹ nhàng nói: "Cần phải liều một lần, nếu thành công thì Doãn gia quyền khuynh triều dã, nếu không thành công thì thi cốt vô tồn,..." Huynh trưởng mở to mắt nhìn ta, "Cũng đáng!

......

Sau khi tiễn huynh trưởng đi, ta đi thăm Thái Tử phi, nàng sắp đủ tháng rồi. Có lẽ vào tháng sau sẽ sinh, thân mình càng cồng kềnh. Nàng lại gắng sức làm rất nhiều bánh táo, Liễu Nam Yên rất thích ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!