Chương 4: (Vô Đề)

Trên xe ngựa, Thái Tử Phi vẫn luôn rầu rĩ không vui, ta không biết nói gì đành khen nàng lúc nãy cưỡi ngựa thật sự rất tiêu sái.

Thái Tử Phi cười, đôi mắt của nàng rất to, lông mi lại dài, khi cười rộ lên có một vẻ đẹp độc đáo đặc biệt.

Nói như thế, Liễu Nam Yên cùng với nàng là hai loại hình hoàn toàn khác nhau.

Khi Liễu Nam Yên cười rộ lên luôn dùng tay áo che miệng, ôn nhu nhẹ nhàng nhợt nhạt, giống như bông hoa sen thẹn thùng. 

Thái Tử Phi dựa đệm mềm, duỗi tay nhéo mặt ta, "Tại ta sai rồi Kim Bảo, ta nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc như thế."

Nàng yêu Thái Tử như vậy, sao có thể chịu đựng để Liễu Nam Yên vào cửa. Cho nên nhất thời khó chịu, muốn học chút thủ đoạn, dựa vào người khác để chiếm lấy trái tim của trượng phu.

Nhưng Thái Tử Phi không phải là người keo kiệt như vậy. Nàng sinh ra ở Mạc Bắc, trong xương cốt dũng cảm tiêu sái không thua gì nam nhân, nàng không muốn cũng khinh thường việc đi gây chuyện với một nữ nhân khác chỉ vì Thái Tử.

Thái Tử Phi vươn tay ra, lòng bàn tay đã không còn những vết chai do suốt ngày cưỡi ngựa múa thương. Nàng nhìn rất lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cũng không có bầu trời xanh ngắt, chỉ là mái vòm xe ngựa vừa thấp vừa bé.

Cặp con ngươi trong veo kia lại càng trong veo, nàng nhìn ta rồi chợt thở dài một hơi.

"Kim Bảo, trở về ngươi muốn ăn cái gì ta làm cho ngươi."

Vào ban đêm, Thái Tử tới phòng của ta, hắn vẫn như vậy, chỉ đứng ở đó thôi cũng đủ để tô điểm cảnh sắc xung quanh.

Những từ ngữ tốt đẹp trong sách của huynh trưởng dùng trên người hắn đều không đủ để thể hiện.

"Hôm nay chơi có vui không?"

Ta lắp bắp, "Cũng… cũng vui."

Thái Tử cười, giống như là đang cười ta ngu dốt.

"Thái Tử Phi đâu rồi?"

"Hình như nương nương không vui lắm." Tôi bắt lấy cổ tay áo của Thái Tử, tỏ vẻ khiếp sợ một chút, "Ngài thật sự muốn cưới Liễu cô nương ư?"

Thái Tử gật gật đầu, hắn nắm lấy tay của ta, "Kim Bảo không muốn ư?"

"Không phải, là…"

Ta còn chưa nói ra đã bị Thái Tử cắt ngang, "Kim Bảo, trên đời này mọi việc đều thân bất do kỷ. Những việc không như ý thường là tám chín phần, còn lại hai ba phần cũng không biết nói thế nào."

"Tháng sau ngày mồng sáu Liễu Nam Yên vào cửa, ngươi chăm sóc nương nương nhiều hơn chút." Cặp con ngươi rất sáng kia nhìn ta, ta cũng không biết từ chối thế nào.

"Kim Bảo là đứa bé ngoan, đúng rồi, anh trai của ngươi có phải là đang làm việc ở Quang Lộc Huân không?

Anh trai của ta chỉ là chưởng sự quản xe ngựa của ngũ quan Trung Lang Tướng, nhỏ không thể nhỏ hơn.

Thái Tử đột nhiên nhắc tới việc này khiến cho ta không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể gật đầu.

"Kim Bảo tới Đông Cung cũng được ba tháng rồi, có muốn cái gì không?"

Lý ma ma đã nói, trong tình huống này Thái Tử sẽ đều ám chỉ một chút. Tiếp theo nói theo ý của hắn là được, nhưng không biết vì sao ta lắc lắc đầu.

Hy vọng huynh trưởng đừng trách ta.

Thái Tử véo lên mặt ta, "Được rồi, Kim Bảo không cần thì thôi."

Nhưng không lâu sau, anh trai ta vẫn được thăng quan, thành bộc dạ của thái tử, tuy vẫn là quản xe ngựa, nhưng lần này có thể sử dụng lệnh phù của Thái Tử điều động quân đội.

Thái Tử Phi nói Thái Tử chính là như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!