8.
Bạch Tử Nghiên mặc đồ màu đỏ, nàng vốn là có vẻ ngoài trương dương, một bộ màu đỏ càng khiến cho nàng xinh đẹp rực rỡ, không giống với tính tình lạnh lẽo thường ngày của nàng.
Nhưng nơi chúng ta muốn đi là tiệc cưới, mà nhìn Bạch Tử Nguyên giống như một tân nương vậy.
Đó là một cái viện không lớn, bởi vì không đủ rộng để đặt mấy bàn, nên có mấy cái bàn đặt ở ngõ nhỏ.
Người tới tham gia tiệc cưới phần lớn là người áo vải bình dân, nhà của tân lang có rất nhiều quạt, thủ công tinh mỹ, treo ở cửa sổ.
Ta bỗng nhiên nhớ ra Bạch Tử Nghiên cũng có một chiếc quạt, nàng thường xuyên cầm trong tay để thưởng thức.
Đó là một chiếc quạt mà voi chạm tranh sơn thuỷ.
Bạch Tử Nghiên rốt cục cũng không đành lòng đoạt mất sự nổi bật của tân nương, trước khi ra cửa mặc một chiếc áo ngoài màu lam.
Chúng ta mang theo rất nhiều lễ, được cha mẹ của tân nhân tôn làm khách quý. Trên bàn có rất nhiều món ngon, nhưng Bạch Tử Nghiên không ăn được miếng nào, ánh mắt của nàng dõi theo tân lang đang bận rộn, dịu dàng lại bao hàm nỗi buồn vô tận.
Ta ăn miếng rau cần, ở phía dưới bàn lại nắm lấy tay của Bạch Tử Nghiên.
"Là người đó?"
Bạch Tử Nghiên gật gật đầu.
Ta nhìn kỹ, người đàn ông đó rất bình thường, cũng chỉ coi như thanh tú, chỉ là mặt mũi ôn nhuận, trong ánh mắt giống như có ánh sáng.
"Ta cho rằng người ngươi thích nhất định phải kinh tài tuyệt diễm, không ngờ lại bình thường như vậy."
Theo ý ta, một đại mỹ nhân như Bạch Tử Nghiên nhất định phải xứng với đại anh hùng. Hắn có thể là quyền thần phiên vân phúc vũ tại triều đình, cũng có thể một tướng quân tài giỏi độc đoán một phương, chỉ không tưởng tượng được lại là một người bình thường như thế.
Bạch Tử Nghiên liếc ta một cái: "Bình đạm thì có cái gì không tốt?"
Ta ngẩn người, Bạch Tử Nghiên lại nói: "Trước kia ta ở Bạch phủ, quản gia thường đặt làm quạt từ nhà hắn, tay nghề của hắn rất tốt, rất tinh xảo."
Bạch Tử Nghiên mở ra cây quạt ngà voi mang tuỳ thân, con chim bói cá khắc trên đó sinh động giống như thật sự sắp bay ra khỏi mặt quạt.
"Ta ít khi ra ngoài, cha mẹ nói, ta sinh ra chính là người của Hoàng gia. Ta dường như không biết cuộc sống của ta còn có thể làm gì khác nữa."
Bạch Tử Nghiên chớp chớp mắt, "Ta không rõ tên của hắn, chỉ biết là quản gia gọi hắn là A Tĩnh."
A Tĩnh không chỉ biết làm quạt, tay của hắn rất khéo, hắn còn biết làm chim, làm dễ, làm châu chấu từ cỏ. Ngày hôm ấy quản gia tới muộn, A Tĩnh đã vặt cỏ trong viện làm ra rất nhiều thứ.
Những đồ vật ngày thường nàng chỉ nhìn thấy trong lồng, mà trong tay A Tĩnh lại sống động, vùng vẫy bày về phía Bạch Tử Nghiên.
Nhưng từ đầu tới cuối Bạch Tử Nghiên đều không bước chân ra, nàng chỉ an tĩnh mà ngồi ở đình hóng gió, không chớp mắt nhìn A Tĩnh làm ra những đồ vật đó, sau đó quản gia tới, A Tĩnh đi theo quản gia đi lấy tiền, nhưng Bạch Tử Nghiên lại thấy A Tĩnh không mang theo những con chim nhỏ, dế nhỏ, cào cào… Hắn đặt bọn chúng ở trên núi giả, Bạch Tử Nghiên nhảy nhót nhảy qua đí, thu vào những đồ vật nhỏ đó.
Đó chính là bảo bối của nàng, nàng cất rất kỹ.
Sau này, giống như là hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, mỗi lần A Tĩnh tới đây đều sẽ mang theo một ít đồ vật.
Có lúc là một quyển tiểu thuyết, có khi là một cái kính vạn hoa.
Bọn họ chưa từng nói với nhau một câu nào, luôn luôn giữ khoảng cách lẫn nhau, ai cũng không bước lên một bước.
Có lẽ như vậy là tốt nhất, một quý nữ cao môn, một là người bán hàng rong làm quạt, tình ý cho dù sâu thì cũng trở thành một cây đao róc xương, Bạch Tử Nghiên không muốn hại hắn.
Mỗi lần nàng gặp hắn thì rất vui, cho dù bọn họ cách rất xa, liếc nhìn nhau một cái, nhưng từ trong núi giả, trên bãi cỏ bắt được đồ vật mà A Tĩnh mang cho nàng, trong lòng nàng đều thấy ngọt ngào.
Cho đến khi Hoàng Hậu hạ chỉ nạp nàng vào Đông Cung, Bạch Tử Nghiên không có ầm ĩ, nàng biết đây chính là vận mệnh của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!