Chương 4: (Vô Đề)

Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, trong phòng đốt hương an thần lượn lờ.

Trong lòng thở dài một tiếng, tuy rằng ta cảm thấy tối qua như là một cơn ác mộng, nhưng cơn ác mộng đó đã thật sự xảy ra rồi.

Ta ngất ngay trước mặt Nghiêm Hủ.

Ta vừa định ngọ ngoạy ngồi dậy thì nghe thấy mấy tì nữ nói nhỏ: "Cô nương tỉnh rồi, mau đi thông báo."

Một tì nữ tiến đến gần đỡ ta ngồi dậy, "Cô nương cảm thấy khỏe chưa? Có muốn uống một ít nước, dùng một ít cháo không?"

Ta lắc đầu, ôm một tia hi vọng hỏi: "Đây là nơi nào?"

Tì nữ đáp: "Đây là phủ thái thú, tối qua cô nương ngất xỉu ngoài đường, là nhị hoàng tử đã cứu cô nương về đây."

Ta nhọc nhằn nở một nụ cười: "Thì ra là vậy."

Quả nhiên là như vậy.

Ta vô lực cúi đầu, đang suy nghĩ không biết nên làm gì, thì nghe thấy tiếng cửa mở từ bên ngoài, tì nữ đồng loạt hành lễ, tiếng bước chân sột soạt tiến lại gần.

Ngay cả khi không ngẩng đầu, ta cũng biết mấy tiếng bước chân này thuộc về ai.

Ta ngẩng đầu, Nghiêm Hủ đang xoay người nhận lấy bát thuốc của tì nữ phía sau.

Hôm nay hắn mặc trường bào đen huyền, đã lâu không gặp, hắn trái lại cũng không có thay đổi nhiều, vẫn là bộ dạng tuấn tú khôi ngô như cũ.

Hắn vẫy tay, đám tì nữ đều hành lễ lui xuống, ra khỏi phòng.

Hắn bưng bát thuốc ngồi xuống mép giường, mềm giọng nói: "Tỉnh rồi? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Ta lắc đầu.

Hắn thở dài một hơi: "Có biết ta vì tìm nàng, đã suýt đem cả kinh thành lật tung lên rồi không?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt hắn hiện lên một tia ôn nhu, nói ra lời này dường như cũng không có gì không vui, xem ra ngày thường ở trong cung hắn cũng mang bộ dạng như vậy.

Chỉ là ta thật sự muốn biết, ẩn dấu dưới sự dịu dàng này, rốt cuộc là cái gì?

Ta cúi đầu, hắn đưa tay vén sợi tóc rơi trên trán ta, "Chuyện khác sau này nói, trong cung ta sẽ tìm cách giấu chuyện này, nàng nghỉ ngơi cho tốt đã, đợi việc của ta ở đây xong..."

Ta nghiêng đầu nói: "Tối qua, là nhị hoàng tử đã cứu thần nữ sao?"

Hai tay hắn ngừng lại trên không trung.

Hắn nhìn ta chằm chằm: "Nàng nói cái gì?"

Ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn: "Vừa nghe tì nữ nói, hôm qua thần nữ ngất xỉu trong đám người, là nhị hoàng tử đã cứu thần nữ..."

Hắn hạ tay xuống, nhìn ta chằm chằm hồi lâu, ôn nhu trong con ngươi dần dần trở nên lạnh lùng, "Ngươi là ai?"

Ta nhẹ giọng đáp: "Thần nữ, tên là Vân Nguyệt, đến từ Thái Châu ở Nhạc quốc, theo huynh trưởng đến Nguyên Châu. Huynh trưởng vì mấy ngày trước có chuyện nên đã đem ta giao phó cho một bằng hữu ở Nguyên Châu chăm sóc. Hôm nay ta cũng đang ở nhờ nhà người bằng hữu kia..."

Hắn một mặt không thể tin được, cau mày nói: "Nhã Vân, nàng đang nói cái gì vậy?"

Ta mặc kệ hắn, chỉ tiếp tục nói: "Tối qua được nhị hoàng tử ra tay cứu giúp, thần nữ cảm kích không thôi, chỉ là một đêm không trở về, e rằng mọi người sẽ lo lắng... Thần nữ hiện tại không sao, không tiện ở lại đây làm phiền nhị hoàng tử. Không bằng thần nữ trở về nhà trước, ngày khác sẽ cùng người nhà đích thân đến cửa cảm tạ nhị hoàng tử..."

Một hồi lâu cũng không có âm thanh gì.

Hắn xoay người đặt bát thuốc lên bàn, đột nhiên hỏi: "Vân nào, Nguyệt nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!