*Nhất biệt lưỡng khoan, các tự an hảo: Thà một lần chia tay trong vui vẻ đổi lại hai lần nhẹ lòng, tự mình sống phần mình yên yên ổn ổn.
Ta nhìn người trước mắt.
Không tính cuộc đối thoại đã triệt để làm lạnh trái tim ta nghe ở Bát Giác Đình ngày hôm qua, đây là lần đầu tiên ta và Nghiêm Hủ gặp mặt nghiêm túc trong mấy tháng nay. Cửa hông này thường không có ai đến, trừ ta và hắn ra, xung quanh chỉ có hai cung nữ coi giữ.
Kế hoạch ban đầu bị sự xuất hiện của hắn phá vỡ, ta không khỏi hỗn loạn trong lòng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Nội điện đốt than hơi ngột ngạt, ta... ra ngoài cho thông thoáng."
Nghiêm Hủ cau mày: "Tại sao lại ăn mặc phong phanh như vậy?
"Ta không dự liệu được hắn sẽ hỏi một câu như vậy, nhất thời không nói gì. Hắn thở dài, tiến lên một bước:"Hôm nay trong cung có nhiều người, đủ thoáng rồi thì trở lại nội điện đi, đừng... chạy lung tung.
"Ta gật đầu, giả vờ tựa vào lan can ngắm tuyết, nhưng cả buổi cũng không thấy hắn rời đi. Ta không nhịn được quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của hắn:"Nhị điện hạ... không trở lại nội điện sao?"
Hắn ngừng lại, rồi đáp: "... giống nàng, thông thoáng khí."
Ta đè ép cảm xúc dâng trào trong lòng, vừa đứng dậy vừa nở một nụ cười khéo léo: "Vậy, ta sang bên kia đi dạo một chút..."
Không ngờ hắn lại chặn đường ta, mềm giọng nói: "Trời lạnh, trở về nội điện đi."
Rõ ràng mấy tháng trước hắn ôm Triệu Lăng chất vấn ta "Một bản tập viết đến mức thế này
", rõ ràng mấy ngày trước hắn nói hôn ước này làm trò cười cho thiên hạ, hôm nay đối mặt với ta, hắn cư nhiên còn có thể ra vẻ ôn nhu như vậy, cũng thật là làm khó cho hắn rồi. Nhưng loại ôn nhu này, hôm nay đối với ta giống như là sỉ nhục, khiến người ta không thể chịu nổi. Nghĩ đến đây, tính khí của ta liền trực tiếp bộc lộ:"Nhị điện hạ có phải quản hơi nhiều rồi không, ta chẳng qua chỉ muốn..."
Chữ "muốn
"còn chưa kịp phát ra, ta liền cảm thấy bên tai có một luồng gió mát, dây buộc tóc bên phải đứt đoạn, một phát d.a. o bay sượt qua tai ta, trực tiếp bay thẳng cắm vào cây cột bên cạnh Nghiêm Hủ. Ta kinh hãi quay đầu, hai cung nữ đã ngã xuống đất, trong nội điện không biết ai đã la to lên:"Có thích khách, hộ giá!" Trong chốc lát, tiếng sợ hãi, tiếng bàn ghế đổ xuống đất, tiếng đao kiếm chạm nhau, hòa lẫn vào một thể.
Ta lớn lên trong hoàng cung Đại Tề, chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy, chỉ biết đứng ngốc tại chỗ, muốn chạy nhưng đôi chân không thể nhúc nhích được chút nào.
Ta còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Hủ đã kéo ta ra bảo vệ ở sau lưng. Mà xung quanh hai chúng ta, bị bao vây bởi bốn người mặc y phục tạp kỹ.
Ta nhận ra bọn họ chính là những người vừa mới biểu diễn trên yến tiệc, tung hứng phi tiêu làm cho không khí tràn ngập phấn khởi, cũng nhận được không ít ban thưởng của đế hậu.
Ai ngờ, từ đầu đến cuối lại là thích khách trà trộn vào hoàng cung.
Dù ta không am hiểu võ công, nhưng cũng nhận thấy được, chiêu thức của đối phương đều là chí mạng. Nghiêm Hủ chỉ mang theo một thanh đoản kiếm bên mình, lại còn phải bảo vệ ta, chiến đấu thập phần khó khăn.
Đột nhiên sau lưng có một cơn gió mát đ.á.n. h úp tới, ta theo bản năng quay người, nhưng lại bị Nghiêm Hủ trực tiếp kéo vào lòng xoay một vòng. Ta sợ hãi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trên vai Nghiêm Hủ đã có một vết thương, m.á. u chảy đầm đìa.
Sau lưng hắn là chiếc phi tiêu đẫm m.á. u cắm vào cột gỗ.
Phi tiêu kia, vốn là sẽ cắm vào người ta.
Hôm nay hắn mặc trường bào màu trắng sáng như trăng, vết m.á. u đỏ tươi chốc lát nhuộm thấm đẫm cả y phục, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nghiêm Hủ bị thương, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra từ thái dương, lại còn phải lấy một địch bốn, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Ta lớn tiếng hét lên, hi vọng có thể gọi được hộ vệ trong cung, nhưng thật lâu đều không thấy một ai tới. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta e rằng hai chúng ta sẽ mất m.ạ.n. g tại đây.
Trong đao quang kiếm ảnh, Nghiêm Hủ đột nhiên cúi đầu nói với ta: "Ôm chặt.
"Không chút nghĩ ngợi, ta vòng tay ôm lấy hắn. Bàn tay bị thương của hắn ôm lấy ta rồi nhảy khỏi lan can, tay kia thì vẫn múa kiếm. Bất cứ nơi nào hắn đi qua, tuyết tích tụ bay như sương mù dày đặc khắp trời, đủ để khiến người đối diện nhìn không rõ. Sau khi đáp xuống đất, lợi dụng màn sương tuyết do chính mình tạo ra, hắn nắm lấy tay ta:"Đi.
"Một bên Trùng Hoa Điện, có mấy gian phòng nơi các mảnh vỡ chất đống quanh năm, Nghiêm Hủ đẩy ra một gian, ôm ta đi vào. Ta vẫn còn chưa hết bàng hoàng, lại thấy hắn đi về phía tấm bình phong thêu hoa, xoay hai bên trái phải một cái hũ cát nhìn như được đặt lộn xộn. Tấm bình phong chuyển động, và cảnh đằng sau nó cũng xuất hiện. Nghiêm Hủ xoay người gật đầu với ta:"Đóng cửa lại, đến đây.
"Ta đóng cửa đi theo hắn vào phía sau tấm bình phong thêu hoa. Hắn đem hũ cát khôi phục như cũ, bình phong chậm chạp chuyển động, cuối cùng đem hai chúng ta che đậy trong nơi bí mật này. Hắn ngồi trên mặt đất tựa lưng vào tấm bình phong thêu hoa, thần sắc lộ ra vẻ mệt mỏi mà nhìn ta:"Trước hết ở tạm nơi này, bọn họ tìm không ra."
Ta quỳ gối ngồi xuống, lo lắng nói: "Vết thương trên vai ngươi, m.á. u vẫn chưa ngừng chảy..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!