Tháng ba trên kinh, tuy rằng vẫn là tiết xuân se lạnh, nhưng so với mùa đông, chung quy vẫn ấm áp hơn một chút.
Ấm lô ở tiền điện đã được dỡ bỏ, khi hai người Lâm Tư Lập và Trương Qua được tuyên tiến vào điện, Nghiêm Hủ đang xem tấu chương mà Lâm Tư Lập trình lên từ lúc tảo triều, trong tấu chương tiến cử mấy vị hiền sĩ và võ tướng trong kinh, mà mấy vị trong đó cũng là người hắn đã sớm chọn.
Đang cùng hai người nghị sự, Chí Chính ở ngoài cửa điện nói: "Bệ hạ, thư của Phi Linh đến."
"Cầm vào đây, đọc.
"Chí Chính bước vào điện, gật đầu với Lâm Tư Lập và Trương Qua, liền mở lá thư trong tay ra. Tuy nhiên, cúi đầu nhìn thoáng qua nội dung thư, lại do dự vài phần. Thấy bên dưới nửa ngày cũng không có âm thanh gì, tay Nghiêm Hủ cầm bút phê lên tấu chương dừng lại một chút, ngẩng đầu hỏi:"Làm sao vậy?
"Chẳng lẽ Vân nhi xảy ra chuyện gì rồi? Lúc trước hắn cố ý để Phi Linh và Hồng Phi trở về cùng Vân nhi, là sợ nàng gặp phải chuyện gì khó khăn ở Đại Tề. Hắn biết nàng luôn thông minh hiểu chuyện, mặc dù cũng viết thư cho hắn, nhưng nhất định sẽ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Mà thư của Phi Linh đại khái năm sáu ngày sẽ đến một phong thư, nói cho hắn biết gần đây Vân nhi có bình an hay không. Thấy trên mặt Nghiêm Hủ thoáng hiện một tia bất an, Chí Chính vội vàng nói:"Bệ hạ yên tâm, công chúa hết thảy đều tốt, chỉ là..." Chí Chính kiên trì đọc tiếp: "Nay có Lâm Khải Chi, thế tử Diên Nam vương phủ của Đại Tề, ngày ngày đứng dưới chân núi hoàng tự...
"Chí Chính đọc xong thư, dè dặt ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hủ. Một lúc lâu sau cũng đều không có tiếng động. Lặng lẽ trình thư lên, Chí Chính xoay người trao đổi ánh mắt với Lâm Tư Lập và Trương Qua, đi tới đứng bên cạnh hai người bọn họ. Cả ba người đều yên lặng đứng, thở cũng không dám thở mạnh. Không biết qua bao lâu, chỉ nghe Nghiêm Hủ đột nhiên hỏi:"Nam tuần... định mùng ba tháng năm xuất phát từ trên kinh phải không?"
Lâm Tư Lập tiến lên một bước: "Hồi bệ hạ, đúng là mùng ba tháng năm."
"Đổi Nam tuần đến trước đầu tháng tư, tra xem từ Bắc Cương Đại Tề thúc ngựa đến kinh thành cần bao nhiêu thời gian."
Ba người đi ra khỏi điện, trong lòng im lặng một hồi, cuối cùng vẫn là Trương Qua phá vỡ sự trầm mặc: "Cho nên bệ hạ... gấp gáp như vậy sao?"
Chí Chính thở dài, tiếp lời, "Dù sao trong thư đã nói Lâm thế tử kia rất cố chấp, ở Tề quốc cũng là một tài tử có tiếng mà nhiều quý nữ ái mộ, gia thế tướng mạo phẩm tính đều tốt, Tề quốc lại là nơi công chúa lớn lên từ nhỏ..." Chí Chính ngừng lại, "Bệ hạ và công chúa, hiện giờ xa nhau cũng gần nửa năm rồi, sợ là bệ hạ... ít nhiều sẽ có chút bất an."
Lâm Tư Lập trầm ngâm:
"Kế hoạch ban đầu của bệ hạ là lúc Nam tuần vào tháng năm, để công chúa đi đến Bắc Cương Đại Tề trước, sau đó đón công chúa về trên kinh. Nhưng bây giờ bệ hạ lại nhắc đến Nam tuần, mới vừa rồi còn nhắc tới kinh thành Đại Tề, sợ là không chỉ muốn làm chuyện này xong sớm, còn muốn..."
"Chẳng lẽ bệ hạ muốn... Nếu thật như vậy, Lâm đại nhân phải nghĩ cách khuyên nhủ bệ hạ."
Lâm Tư Lập cười nói: "Làm thần tử, đương nhiên là phải khuyên nhủ, nhưng đều là nam tử, tâm tình của bệ hạ ta cũng có thể hiểu được, sợ là có khuyên nhủ cũng vô dụng, chỉ có thể tạm thời thử một lần."
Trương Qua thở dài, cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, đưa tay ra, tuyết rơi rồi.
Trong tiền điện, Nghiêm Hủ đặt bút xuống, đi tới cửa điện, khoanh tay đứng, ngẩng đầu nhìn trời.
Quả thật, Vân nhi của hắn thông minh động lòng người như vậy, làm sao có thể không được người khác yêu thích?
Hắn cũng biết, cho dù hắn không đi, nàng nhất định cũng có cách để khiến cho vị Lâm thế tử này biết khó mà lui.
Suy cho cùng, nàng thông minh như vậy, mấy tháng trước, ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa bị nàng lừa gạt.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lắc đầu mỉm cười, khi đó cũng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn sẽ bị nàng lừa gạt như vậy.
Lúc đó, nàng ra vẻ không thích hắn nữa, không còn nguyện ý ở lại Bắc Lương với hắn nữa, mỗi câu nói ra đều giống như một con dao nhọn đ.â. m vào trong lòng hắn, buộc hắn phải buông bỏ tình cảm với nàng.
Nàng diễn quá giống, từng câu từng chữ đều được chuẩn bị kĩ lưỡng trúng chỗ, khiến hắn vô lực phản bác.
Trong cuộc đối đầu giữa người với người, lần đầu tiên hắn rơi xuống thế hạ phong, lần đầu tiên hắn bị nàng ép đến rơi vào đường cùng.
Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng đây chính là Vân nhi của hắn.
Nàng vốn khéo ăn khéo nói, chỉ cần nàng muốn nghiêm túc biện bạch, hắn nhất định sẽ nói không lại nàng.
Hắn để Chí Chính đi điều tra sau khi xảy ra chuyện thần đàn, Vân nhi đã đi đến nơi nào, đáp án nhận được là nàng đi Phúc Dương Cung.
Suy đoán trong lòng được chứng thực, phụ hoàng hắn đang suy nghĩ cái gì, kỳ thật hắn ít nhiều cũng đoán được, những quý nữ hầu bệnh ở hậu cung, hắn có thể coi như không nhìn thấy, lại không nghĩ tới phụ hoàng hắn sẽ tự mình thiết lập cục diện thần đàn này.
Chỉ là thời gian này hắn bận rộn tiếp nhận chuyện triều đình, lại quên mất, có một số chuyện mặc dù hắn không thèm để ý, Nhã Vân thân ở hậu cung, dưới sự áp lực của phụ hoàng hắn, cũng không hẳn là không quan tâm.
Đặc biệt, nàng còn chứng kiến cảnh Triệu hoàng hậu tự s.á.t.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!