*Cân quắc bất nhượng tu mi: Khăn trùm không nhường mày râu, ý nói nữ nhân cũng không hề thua kém nam nhân.
Linh Tê kinh hãi đứng dậy:
"Đền mạng? Sao có thể xảy ra chuyện này? Công chúa luôn ở trong phủ không ra ngoài, muốn đền mạng cái gì? Còn nữa, dân chúng ở đây làm sao biết được công chúa ở Phong huyện?"
Phi Linh đáp: "Nghe nói nửa đêm hôm qua, các nơi ở Phong huyện đột nhiên xuất hiện mấy người mắc bệnh truyền nhiễm, hiện tại bên ngoài đều đồn, là nhị điện hạ đem Sùng Ninh công chúa bị bệnh truyền nhiễm đến Phong huyện, mới khiến cho dân chúng Phong huyện nhiễm bệnh..."
Linh Tê tức giận: "Quả thật là nói hươu nói vượn."
Phi Linh quay sang ta: "Công chúa đừng lo lắng, thuộc hạ đã phái người đi tìm Tống đại phu, Lâm huyện lệnh và Trương phó tướng, dân chúng tuy tụ tập ngoài cửa không ít, nhưng chúng thuộc hạ nhất định có thể bảo vệ công chúa..."
Ban đầu Nghiêm Hủ vì che giấu việc ta rời khỏi hoàng cung, xác thực tuyên bố với bên ngoài ta mắc bệnh truyền nhiễm, cần đưa đến hoàng trang tĩnh dưỡng.
Một thời gian trước, hoàng hậu phái người đi qua hoàng trang, g.i.ế. t nhầm Giang Tích Văn, mà Nghiêm Hủ tương kế tựu kế lặng lẽ mang theo ta rời đi, đi đến Phong huyện.
Bây giờ có những lời đồn đại như vậy, e rằng chuyện ta theo Nghiêm Hủ đến Phong huyện, trong cung đã biết được rồi.
Người Bắc Lương luôn sợ bệnh truyền nhiễm, chỉ vì căn bệnh này không chỉ phát bệnh mà còn muốn tính mạng của người khác, lúc phát bệnh toàn thân đều có ban đỏ, thậm chí cả trên mặt, hình dạng cũng rất đáng sợ.
Ta nói: "Chuyện này có điều kỳ lạ, sợ là có người cố ý gây ra."
Ta ôm trán cẩn thận suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây.
Nghiêm Mạc bây giờ bị giam cầm, Nghiêm Hủ dẫn binh đi về phía Đông, mục đích của kẻ gây ra bạo loạn lần này là gì?
Hiện tại Phong huyện cùng mấy huyện xung quanh đều nằm trong tay Nghiêm Hủ, mặc dù không biết làm thế nào mà đối phương biết được ta đang ở đây, nhưng hạ thủ từ ta, quả thật là dễ dàng nhất.
Nếu Phong huyện loạn, vừa có thể thừa dịp hỗn loạn cứu Nghiêm Mạc ra, còn có thể làm cho hậu phương Nghiêm Hủ bất ổn, mất đi lòng dân.
Mà đối phương, cũng không tốn một binh một tốt.
Cũng thật là một ý tưởng hay.
Đang suy nghĩ, Tống Cẩn, Lâm Tư Lập và Trương Qua đều đã lần lượt đến phủ.
Lâm Tư Lập nhíu mày nói:
"Đông thôn, ban đầu đã phong tỏa thôn, cũng chặn tin tức, nơi đó hiện giờ bệnh nhân đang dùng thuốc của Tú Sơn tiên sinh và Tống đại phu, đã gần khỏe lại rồi. Mà những người c.h.ế. t vì bệnh truyền nhiễm lúc trước, đều đã hỏa thiêu t.h. i t.h.ể, thật sự không có lí do gì để bệnh dịch lây lan từ Đông thôn."
Tống Cẩn trầm ngâm:
"Đêm qua ba người được đưa tới ta đều đã xem qua, đúng là bệnh truyền nhiễm, bệnh truyền nhiễm luôn phát bệnh nhanh, sợ là bọn họ mới nhiễm bệnh hai ba ngày nay. Lâm huyện lệnh có thể tra xem gần đây có thứ gì từ Đông thôn ra không."
Lâm Tư Lập đáp: "Việc này ta nhất định phải điều tra kĩ lưỡng, bất kể mục đích là gì, lấy tính mạng người khác làm mồi nhử là điều vô cùng ghê tởm."
Ta suy nghĩ một chút, hỏi: "Tống Cẩn, bệnh truyền nhiễm một khi phát hiện, hoặc trước khi phát hiện, nếu dùng thuốc của huynh và Tú Sơn tiên sinh thì có thể chữa khỏi tốt hơn không?"
Tống Cẩn đáp:
"Ta hiểu ý của muội, bây giờ bệnh truyền nhiễm chỉ cần phát hiện được sớm, dùng thuốc bảy đến mười ngày là có thể chữa khỏi, còn người chưa bị nhiễm bệnh, lấy mấy vị thuốc trong đó nấu canh uống, cũng có thể phòng ngừa. Chỉ là, nếu bệnh nhân tăng lên, hiện tại sợ rằng không dễ làm..."
"Đã có phương thuốc, sao còn không dễ làm?"
Tống Cẩn cau mày:
"Phương thuốc hiện tại, bên trong có một vị thuốc dẫn quan trọng, là tang linh thảo. Chỉ là loại cỏ này ở Bắc Lương có rất ít, mà nghe nói Đại Tề trái lại có rất nhiều. Nhưng bây giờ Tề quốc vì thay tướng lĩnh, đã chặn biên cảnh, nếu phải chờ biên cảnh mở cửa trở lại, bệnh nhân bên này không thể chờ được... Hiện giờ Phong huyện còn một ít tang linh thảo, đủ dùng cho bệnh nhân trước mắt, nhưng nếu số bệnh nhân tăng lên nhiều, sợ là không đủ..."
"Huynh nói là... tang linh thảo?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!