Tuyết năm nay, dường như lớn hơn những năm trước một chút.
Ta dựa trước cửa sổ, không nhịn được đưa tay ra. Từng mảnh bông tuyết rải rác rơi trên tay, lạnh buốt, trong nháy mắt hóa thành những giọt nước.
Ta đang ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình thì thị nữ A Xán từ bên ngoài tiến vào, "Công chúa, trời lạnh rồi, sao lại mặc mỗi bộ y phục mà mở cửa sổ thế này?"
Nói xong, liền vội vàng đem tới chiếc áo choàng lông cáo màu đỏ rực.
"Nếu công chúa muốn ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt, tuyết rơi đã năm ngày, cả sân đều trắng xóa một mảng, nhưng nhìn lại đẹp."
Ta đi xuống cửa sổ, cười: "Trời lạnh đến lạ, không đi nữa. Hôm nay nhị điện hạ hồi cung rồi sao?"
A Xán kinh ngạc: "Lúc đi Tích Tân Ty lấy than, nghe quản sự công công nói là hôm nay...", nàng nhìn ta, sau đó thận trọng nói: "Công chúa, nhị điện hạ trở về rồi, có phải chúng ta có thể ra khỏi lãnh cung rồi không?"
Ta không nói chuyện, trái lại chỉ cảm thấy chiếc áo choàng màu đỏ rực trong tay A Xán rất hợp với cảnh tuyết rơi bên ngoài.
Ta là một công chúa hòa thân.
Ta sinh ra trong hoàng cung Đại Tề, mẫu phi dưới gối không có nhi tử, chỉ sinh ra một vị công chúa là ta.
Công chúa thế hệ này, đều dùng chữ Nhã đặt tên.
Có lẽ do mẫu phi lúc hoài thai ta đã từng bị chứng hàn, ta từ khi sinh ra thường ốm yếu nhiều bệnh, dùng thuốc cũng không ít.
Vì ở Tề quốc, người người truyền tai nhau vân thảo có thể làm người c.h.ế. t sống lại, phụ hoàng và mẫu phi, liền đặt tên ta là Nhã Vân.
*Vân thảo:
Một thứ cỏ thơm, lấy lá hoa nó gấp vào sách thì khỏi mọt.
Nghe nói mẫu phi lúc trẻ, cũng từng rất được thánh sủng, nhưng sau khi sinh ra ta, lại dần dần ít giao du với bên ngoài.
Mà ta bởi vì thân thể yếu nhược, lúc nhỏ cùng mẫu phi ở trong Anh Hoa Cung nhiều, lại là một công chúa, dần dần trở nên xa lạ không thân với phụ hoàng.
Phụ hoàng chỉ duy nhất nhớ tới ta, có lẽ chính là chuyện hòa thân này.
Ba năm trước, Thẩm tướng quân của Đại Tề giành thắng lợi thần kì, liên tiếp đ.á.n. h Bắc Lương bại trận rút lui.
Thật ra hai nước đã giao chiến từ lâu, Bắc Lương đến một ngày đông khí trời xấu, biên giới hai nước thường có xung đột, chỉ là lần này, Đại Tề lại thu được thắng lợi hoàn toàn.
Hoàng đế Bắc Lương cầu hòa, hi vọng cùng Đại Tề nên duyên Tần Tấn.
*Nên duyên Tần Tấn: Nói về việc tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp giữa hai nước bằng thông gia hữu hảo.
Nhưng trong cung Bắc Lương, bấy giờ chỉ có hai vị hoàng tử, chẳng hề có công chúa. Bắc Lương liền đưa ra đề nghị, là hi vọng cầu cưới được một vị Đại Tề công chúa, làm hoàng tử phi của đại hoàng tử Bắc Lương.
Phụ hoàng cùng các đại thần bàn bạc mấy ngày, sau đó thì đồng ý.
Công chúa có tuổi tác phù hợp, chỉ có ta và Nhã Vinh.
Nhã Vinh không giống ta, từ nhỏ đã được phụ hoàng hết sức yêu thương, là thịt trong tim, là châu bảo trong lòng bàn tay. Phụ hoàng hiển nhiên không nỡ gả nàng đi xa.
Một đạo thánh chỉ liền được hạ, phụ hoàng ban cho ta phong hào Sùng Ninh, để ta đi hòa thân, gả cho đại hoàng tử Bắc Lương. Kết quả này, ngoại trừ nước mắt của mẫu phi lau không hết, đều nằm trong dự đoán của tất cả mọi người.
Chuyện ngoài dự đoán là đại hoàng tử Bắc Lương ta sắp gả cho
- Nghiêm Mạc
- ngay lúc ta xuất giá thì lại té ngã gãy chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!