Chương 33: (Vô Đề)

TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

- CHƯƠNG 33

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Ăn mì xong, Diệp Nam Nịnh đi rửa chén.

Đỗ Khê Nhiễm thì đảo vòng trong phòng khách, đánh giá cả căn hộ một lượt. Tình trạng ban đầu của nó như thế nào thì cô không biết, nhưng ít nhất hiện tại trông vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp. Không khí còn thoảng mùi thơm nhè nhẹ, vừa nhìn đã thấy là người biết sống.

Đỗ Khê Nhiễm thoáng kinh ngạc nhìn về phía Diệp Nam Nịnh. Rõ ràng bóng lưng cô nàng gầy gò như thế nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất vững chãi, có sự chững chạc hơn hẳn các bạn cùng trang lứa. Hay đây là đạo lí con nhà nghèo thì trưởng thành sớm?

... Không phải đâu. Lúc nhỏ nhà cô cũng nghèo lắm mà đâu thấy cô đảm đang được như thế.

Suy cho cũng thì vẫn là tùy người.

Nghĩ đến căn hộ lộn xộn của mình, Đỗ Khê Nhiễm lập tức cảm thấy hổ thẹn. Thật sự quá tàn nhẫn, nếu biết trước Diệp Nam Nịnh thích ngăn nắp, sạch sẽ như vậy thì lần trước cô đã không mở cửa thả em vào.

E là ấn tượng về mình trong lòng cô nàng hiện tại đã không thể xem như một cấp trên hoàn mỹ nữa rồi. Nếu lọt ra ngoài thì lại càng khó nghe. Cô đường đường là hoa khôi của tầng, sao có thể mang tiếng lôi thôi cho được?

Nghĩ đến đấy, Đỗ Khê Nhiễm lại vội vàng gửi tin nhắn cho dì giúp việc, bảo đối phương mau đến làm. Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng Diệp Nam Nịnh, lòng thầm cân nhắc xem nên làm sao để mua chuộc cô nàng này, để em đừng đi đồn thổi lung tung.

Rửa chén xong, Diệp Nam Nịnh mang chén đĩa cất vào tủ. Đỗ Khê Nhiễm đi theo cô đến bên cạnh tủ chén.

Diệp Nam Nịnh ra mòi bình tĩnh mà lau khuôn bếp. Đỗ Khê Nhiễm theo cô đến khuôn bếp.

Diệp Nam Nịnh bước tới gần máy pha cà phê để xay cà phê. Đỗ Khê Nhiễm theo cô đến bên cạnh máy pha cà phê.

Diệp Nam Nịnh im lặng cả buổi, cuối cùng đưa cà phê đã pha xong cho đối phương, hai má đỏ ửng: "Chị thử xem."

Đỗ Khê Nhiễm nhận lấy, vẫn nhìn chằm chằm Diệp Nam Nịnh, rồi nhấp mấy ngụm như suy tư, sau đó mắt sáng rỡ: "Mùi vị khá ngon đấy chứ."

"Cảm ơn." Nhìn vào mắt Đỗ Khê Nhiễm, Diệp Nam Nịnh thầm sắp xếp câu chữ trong lòng rồi mới chậm rãi hỏi: "Chị đi theo em làm gì thế?"

Đỗ Khê Nhiễm ho khan hai tiếng, nói: "Có phải bình thường em thích dọn dẹp nhà cửa lắm không?"

"Thích lắm thì cũng không phải."

Đỗ Khê Nhiễm vừa thở phào một hơi đã nghe đối phương nói tiếp: "Chỉ là thuận tay sửa sang lại một chút thôi. Nếu không thấy đồ đạc nằm đúng nơi đúng chỗ thì hơi khó chịu."

"..." Đỗ Khê Nhiễm chột dạ uống một ngụm cà phê, lòng nói thầm: Em không hiểu cảm giác suиɠ sướиɠ khi tiện tay quăng đồ, càng không hiểu nét đẹp của giai nhân phòng loạn*.

*Toi ngờ là bả nói trại "loạn thế giai nhân" thành "loạn thất giai nhân". Thời loạn thành phòng loạn.

"Có chỗ nào em chưa dọn dẹp sạch sẽ sao?" Diệp Nam Nịnh lo lắng hỏi.

"Đương nhiên không phải." Đỗ Khê Nhiễm nhìn căn hộ bóng loáng như mới này. Nếu thế mà còn gọi là chưa dọn dẹp sạch sẽ thì nhà cô thành cái gì?

"Vậy là tốt rồi..." Diệp Nam Nịnh thầm thở phào nhẹ nhõm, mắt vừa cụp xuống lại chú ý đến cách ăn mặc của Đỗ Khê Nhiễm. Chị chỉ thay bộ quần áo mặc nhà, dép lê vẫn là dép mang mùa hè, gần như lộ cả bàn chân ra ngoài. Thời tiết giờ đã là cuối thu, rất dễ bị cảm. Diệp Nam Nịnh xoay người bước đến tủ giày tìm một đôi dép bông, đặt xuống trước mặt đối phương.

"Vụ gì?" Đỗ Khê Nhiễm nhìn Diệp Nam Nịnh bằng ánh mắt nghi hoặc, lại nhìn đôi dép trên sàn, "Chê dép chị dơ hả?"

"Không phải. Chị đổi sang này đi." Thấy Đỗ Khê Nhiễm vẫn lù lù bất động, Diệp Nam Nịnh dứt khoát ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân chị mà đưa vào chiếc dép bông, "Đừng để lạnh chân."

Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu, kinh ngạc nhìn người ngồi dưới chân: "Diệp Nam Nịnh, em không phải..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!