Chương 116: (Vô Đề)

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Mấy ngày sau, Diệp Nam Nịnh và Đỗ Khê Nhiễm lần lượt hoàn tất thủ tục nghỉ việc. Mỗi người ăn một bữa cơm với những đồng nghiệp thân thiết, sau đó bắt tay vào chuẩn bị các thủ tục để đi nước ngoài.

Dưới sự đề cử của Diệp Nghị Vân, Diệp Nam Nịnh đã chọn được trường học, sau đó nộp hồ sơ và chuẩn bị chứng chỉ IELTS. Rất nhiều chuyện rườm rà, phức tạp nhưng vì có Đỗ Khê Nhiễm cùng xử lí nên cũng vui vẻ.

Cuối tuần, Đỗ Khê Nhiễm được Diệp Nghị Vân mời đến nhà họ Diệp ăn cơm. Đây xem như là chính thức đến nhà ra mắt phụ huynh, cô thế mà lại cảm thấy có đôi phần căng thẳng. Lần gần đây nhất cô thấy căng thẳng chính là khi yêu Diệp Nam Nịnh lần đầu, sợ mình làm không được thỏa đáng.

Đỗ Khê Nhiễm mang quà đứng ngay cửa. Thấy Diệp Nam Nịnh định ấn chuông, cô vội cản: "Khoan khoan... Em nhìn lại xem lớp trang điểm của chị có bị lem không?"

Diệp Nam Nịnh nghiêm túc quan sát một phen: "Không có, đẹp lắm!"

Đỗ Khê Nhiễm: "Còn quần áo? Không có vấn đề gì chứ?"

Người vốn quen mặc đồ công sở và đồ thoải mái là cô, hôm nay lại cố ý mặc một chiếc đầm trắng, đơn giản mà trang nhã, khí chất thanh thoát, tóc xõa sau lưng, bớt đi một chút sắc bén, thoạt trông bình dị, gần gũi hơn nhiều.

Diệp Nam Nịnh gật đầu thật mạnh: "Siêu đẹp!"

"Giày có cao quá không?" Đỗ Khê Nhiễm lo lắng nói, "Có phải chị nên mang giày đế bằng thì hay hơn không nhỉ?"

Diệp Nam Nịnh cảm giác ra được, bèn nhỏ giọng hỏi: "Nhiễm Nhiễm, không phải chị đang căng thẳng đấy chứ?"

"Sao có thể! Nực cười, chị mà căng thẳng à?" Đỗ Khê Nhiễm liếc cô bạn gái một cái rồi nhanh tay ấn chuông cửa như muốn chứng minh cho đối phương thấy. Sau đó, cô ưỡn ngực, ngẩng đầu nhìn thẳng, mãi đến khi cửa nhà mở ra, cô mới giương khóe miệng: "Chào dì."

Ra mở cửa là người giúp việc. Đã được thông báo trước rằng cô Hai sẽ dẫn bạn gái về nhà, bữa trưa phải làm thêm mấy món nên khi thấy Đỗ Khê Nhiễm, người nọ còn sửng sốt một lúc, rồi chợt cười nói: "Thì ra là cô nàng xinh đẹp này, mau vào đi."

Đỗ Khê Nhiễm cố ý đi trước Diệp Nam Nịnh, còn đắc ý liếc cô nàng một cái. Diệp Nam Nịnh ngây thơ chỉ biết thật lòng giơ ngón cái khen ngợi.

"Hai đứa đến rồi, mau ngồi đây nghỉ một lúc đi. Tới là được rồi, còn quà cáp chi nữa." Phó Tiệp cười đứng dậy chào đón, lại khách sáo vài câu, sau đó dẫn hai người vào phòng khách rồi mang quà đi cất.

Diệp Nghị Vân chờ đã lâu, chỉ ngẩng đầu nhìn hai người một cái. Nét mặt ông trông không rõ cảm xúc, hệt như những lúc ở công ty thường ngày.

Đỗ Khê Nhiễm nhất thời như ra chiến trường. May mà bình thường làm việc cũng từng gặp qua không ít ông to bà lớn nên mặt ngoài vẫn miễn cưỡng giữ được vẻ bình tĩnh. Cô mỉm cười, gật đầu nói: "Diệp tổng, ngại quá, đến muộn."

"Ừ." Diệp Nghị Vân trầm ngâm ứng tiếng, đoạn nghiêng đầu nhìn về phía hai người. Đôi chân bắt tréo được thả xuống, lát sau chân kia lại gác lên, ông ra vẻ uy nghiêm nói, "Trên đường kẹt xe à?"

"Dạ phải."

Diệp Nghị Vân lại đổi chân gác: "Ngồi đi."

Ba người ngồi đối mặt nhau, ngón tay Đỗ Khê Nhiễm vô thức vò vò lớp vải đầm ngay đầu gối, nhất thời không ai lên tiếng nói chuyện, không khí có phần gượng gạo. Dù gì người ngồi đối diện cũng là cựu lãnh đạo, giờ còn là ba vợ, đúng là đã khó nay càng khó hơn. Còn chuyện gì khó ứng phó hơn chuyện này nữa sao?!

Cô chỉ chờ ba vợ đặt câu hỏi để mình ngoan ngoãn, lễ phép trả lời, nào ngờ ba vợ lại án binh bất động, lâu lâu nhìn cô một cái nhưng vẫn chẳng nói lời nào, thật sự khiến người ta hoang mang trong lòng.

Đỗ Khê Nhiễm đâu ngờ ba vợ lúc này cũng đang thấp thỏm, bất an. Trong nhà tuy có đến ba đứa nhỏ nhưng cố tình đứa đầu tiên dẫn đối tượng về lại là Diệp Nam Nịnh. Vì sự áy náy mấy năm nay, ông sẽ không làm khó Diệp Nam Nịnh cùng người mà con gái thích. Nhưng trời sinh tính tình ít nói, bình thường nghiêm mặt đã quen, đối mặt với cựu cấp dưới, Diệp Nghị Vân cũng khó mà sửa được.

Huống hồ, ông cũng thấy nên bày ra chút uy nghiêm để răn đối phương, cho đối phương biết nhà mẹ đẻ của Diệp Nam Nịnh rất cứng, không thể bắt nạt con gái ông. Vậy nên, Diệp Nghị Vân đang đợi Đỗ Khê Nhiễm chủ động lên tiếng, tiếc là đối phương vẫn cứ im lìm.

Chính vào lúc hai người giằng co trong im lặng, khiến bầu không khí càng lúc càng trở nên kì quái thì cứu tinh cuối cùng cũng xuất hiện.

Diệp Đình Viễn chạy thình thịch từ phòng ngủ trên lầu hai xuống, vừa gặp các cô là tuôn cả một tràng câu hỏi: "Chị Hai, chị Đỗ, hai người hẹn hò từ khi nào? Tại sao lại hẹn hò? Hèn gì hồi trước cứ thấy hai người là lạ... Đỗ Hà Nhược có biết chuyện này không?"

Đỗ Khê Nhiễm quay đầu trả lời câu hỏi cuối cùng của cậu ta: "Nó biết."

Diệp Đình Viễn mắt chữ O mồm chữ A, ngồi phịch xuống chỗ bên cạnh Diệp Nghị Vân, miệng lẩm bẩm: "Thảo nào cậu ấy lại nói quan hệ của tụi em phức tạp, còn từ chối lời tỏ tình của em nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!