Thấy tôi đứng yên, nụ cười của bà ta chợt biến mất, bà ta nhướng mày mắng.
"Mày bị mù hay câm? Khi nhìn thấy tao, mày không biết làm thế nào để tiến tới chào tao à?"
Cô cảnh sát bên cạnh cảm thấy tôi hơi run. Cô ấy chủ động giải thích sự việc và nói rằng tôi cần phải cùng họ quay lại đồn cảnh sát để lập biên bản.
Nữ cảnh sát giải thích với ý tốt nhưng không ngờ mẹ tôi nghe xong liền lao tới tát tôi một cái.
Mọi người có mặt đều bị sốc.
Một người đứng rất gần thậm chí còn đánh rơi cây kem trên tay.
Thật đáng tiếc, hình như nó có vị dâu.
Những lời lăng mạ vang lên trong tai tôi rất rõ ràng và quen thuộc.
"Tạ Thanh Ca, lúc đó chẳng phải tao đã nói mày đừng lăng nhăng chuyện nam nữ sao? Mày dụ dỗ đàn ông, còn để liên lụy Tô Kỷ?"
Tôi nghiêng đầu và ngây người nhìn viên kem đang tan chảy.
Tôi nhớ ra đây là quán kem nào hôm trước Tô Kỷ đưa tôi đến.
Cảm thấy hơi thèm kem, tôi từ từ nhìn lên bầu trời.
Tôi hơi nhớ... anh ấy rồi.
Thiết Mộc Lan
20
Đúng như mẹ tôi đã nói, dù tôi và Tô Kỷ có giở trò gì đó khi điền đơn, dù có tìm mọi cách để trốn thoát thì tôi vẫn không thể thoát khỏi bà ta.
Cuộc trốn chạy về mặt thể xác không cứu chuộc được tôi vẫn là kẻ thua cuộc.
Những sợi dây xích từ lâu đã bị trói chặt vào từng đốt xương trên cơ thể tôi qua nhiều năm bị tra tấn tinh thần. Chúng không phải là những sợi dây xích có thể bị phá bỏ dù ở khoảng cách xa.
Cúi đầu đi, không cần cảm thấy mất mặt và xấu hổ nữa đâu.
Mày biết bà ta muốn gì mà, chỉ cần nhượng bộ và cho bà ta thấy rằng mày vẫn nằm trong lòng bàn tay bà ta là được.
Con sai rồi...
Một bàn tay mà tôi vốn đã rất quen thuộc đột nhiên chạm vào cái đầu đang rũ xuống của tôi.
"Dì à, với tư cách là nạn nhân trong chuyện này, cháu nghĩ cháu mới là người có nhiều tiếng nói nhất đúng không?"
Giọng nói điềm tĩnh và lạnh lùng đến khó chịu của Tô Kỷ đột nhiên xuất hiện, anh ấy nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt của một người qua đường không quan trọng.
"Không có quy định pháp luật nào có thể coi Thanh Thanh là sai. Dì đang cho rằng mình đứng trên pháp luật sao?"
"Hay dì nghĩ việc vu hãm con gái mình không phải là một tội ác?"
Tôi hoảng sợ nhìn anh, kéo mạnh tay áo anh để ngăn anh lại.
"Tô Kỷ, xin đừng nói nữa."
Đừng nói nữa.
Anh không hiểu người phụ nữ này, xúc phạm một người điên cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!