Hoặc thực ra là tôi…
Cánh cửa phòng thí nghiệm mở ra, tiếng bước chân ngoài cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên và nhận ra rằng ngay sau khi tôi bước vào phòng thí nghiệm, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa.
Thiết Mộc Lan
Mùa hè mưa gió lại đến, khiến mọi người càng thêm chán ghét mùa hè.
Ở cửa, Tô Kỷ đứng đó với mái tóc nhỏ giọt mưa, sau khi nhìn thấy tôi, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
"Lần sau cần đổi dữ liệu vào ban đêm, nhớ gọi cho anh."
Tôi chợt nhớ tới Tô Kỷ từng gặp tai nạn trong phòng thí nghiệm.
Anh ta vội vàng đến đây như vậy, có lẽ là vì... anh ta lo lắng cho tôi.
Tô Kỷ không hề cảm thấy khó chịu dù cả người ướt nhẹp vì dính nước mưa. Anh dựa vào cửa phòng thí nghiệm, kéo ghế rồi thản nhiên ngồi xuống.
Tôi khó hiểu nhìn cậu:
"Anh ngồi đó làm gì? Vào đi chứ?"
Không lẽ anh ấy đột nhiên có chút ý thức về quan hệ nam nữ đúng không?
Tô Kỷ liếc nhìn thiết bị thí nghiệm trong tay tôi,
"Người anh dính đầy nước, anh sợ sẽ ảnh hưởng đến kết quả thí nghiệm của người nào đó."
Người nào đó: ...
Người nào đó lặng lẽ đặt dữ liệu đang ghi dở trong tay xuống.
Người nào đó lặng lẽ lấy một chiếc khăn từ trong tủ ra.
Người nào đó gầm lên:
"Quay lại đây lau khô tóc đi."
Đừng hỏi nữa, tôi đã yêu kẻ thù không đội trời chung của mình mất rồi.
Đúng là một tên ngốc, một tên ngốc phiền phức, một tên ngốc thậm chí còn không biết rằng mình có thể bị cảm nếu dính mưa.
Tôi mím môi và dụi mạnh đầu anh ấy qua chiếc khăn.
"Tô Kỷ, em thực sự ghét anh, anh là kẻ ngốc mà em ghét nhất."
Đầu của Tô Kỷ lắc qua lắc lại dưới sức mạnh của tôi, nhưng anh ấy không bao giờ vùng vẫy.
Giữa tiếng mưa rào, dường như có tiếng cười khúc khích phát ra từ dưới chiếc khăn, tôi thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Ừ, anh biết. Thanh Thanh, anh cũng thích em."
18
Tôi đếm ngược từng ngày để được yêu đương với Tô Kỷ.
Một tháng ký ức rối bời, một tháng đếm ngược đến ngày kết thúc yêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!