14
Tôi chợt tỉnh khỏi ký ức và phát hiện Tô Kỷ đang cầm bỏng ngô đứng trước mặt tôi, cúi xuống nhìn tôi.
"Thanh Thanh, sao đột nhiên em buồn thế?"
Anh ta chạm vào khóe mắt tôi, nhưng chúng không hề ướt chút nào.
Suy cho cùng, tôi không còn là đứa trẻ chỉ cuộn tròn trong chăn, cắn vào mu bàn tay và khóc khi còn là thiếu niên.
Cái gì, cái gì thế này?
Đó là một mớ hỗn độn, một quá khứ khiến tôi đau khổ, phải vùng vẫy như một vũng lầy.
Tại sao tôi nghĩ về điều này trong buổi hẹn hò?
15
Tôi không nhớ bộ phim này về cái gì.
Tất nhiên, cả Tô Kỷ, người đang ngủ say bên cạnh tôi cũng vậy.
Giữa tiếng khóc nức nở của vô số cô gái, tôi nương theo ánh sáng của màn hình để nhìn kỹ khuôn mặt Tô Kỷ.
Tam đình ngũ nhãn(*)... hừ.
(*) Tam đình ngũ nhãn: là câu tục ngữ cổ của người Trung Quốc, về tỉ lệ tiêu chuẩn của chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt bình thường.
Không quan trọng tiêu chuẩn là gì, không quan trọng anh ta đẹp trai như thế nào, không quan trọng anh ta có mất trí không.
Tôi ấn tim và thầm đếm nhịp tim đập nhanh bất thường của mình.
Ai biết, vào lúc này, Tô Kỷ tựa hồ đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt.
Anh ta nhổm dậy, thấp giọng hỏi tôi:
"Thanh Thanh, sao vậy? Em thấy khó chịu ở đâu sao?"
58, 59, 60.
Trong một phút, tim đập 125 lần, gấp 25 lần so với tiêu chuẩn.
Tôi chân thành nói:
"Tô Kỷ, lòng căm thù của tôi đối với cậu đã đến mức khiến tim tôi đập nhanh hơn."
Đây là loại chán ghét gì vậy nhỉ.
Sau khi xác nhận tôi không sao, Tô Kỷ ngã lưng xuống ghế và nhắm mắt lại.
Người này không hề biết rằng mình không thể ngủ khi xem phim cùng bạn gái.
Trước khi chìm vào giấc ngủ lần nữa, Tô Kỷ bình tĩnh nói điều gì đó.
"Thanh Thanh, hận thù không làm cho người ta tim đập nhanh hơn."
Nói xong, anh ta ngủ thiếp đi trong giây lát.
Tôi:……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!