Edit & Beta: Hann
Trong phòng bếp, Tô Nam đang rửa chén nghe thấy tiếng cửa chống trộm vang lên. Cô chạy ra khỏi phòng bếp nhìn với đôi tay đầy xà phòng rửa chén.
Phòng khách trống rỗng chỉ còn mùi của Hàng Chính và điếu thuốc lá, nhưng bóng dáng của anh và Trần Ngũ đã mất tăm. Tô Nam mở cửa sổ để khói trong phòng vơi bớt đi, gió đêm lạnh buốt thổi vào phòng khiến tờ giấy trên chiếc ghế salon dành cho người lười bay lên.
Tô Nam đi đến nhặt tờ giấy rơi xuống đất, trên đó có ghi một dãy số điện thoại và một vài…
[Cảm ơn! Nếu cần giúp đỡ, tôi sẽ bất chấp gian nguy đến.]
[Hàng Chính.]
Nét chữ ngay thẳng mạnh mẽ, Tô Nam khá thích thú với bốn chữ "Bất chấp gian nguy", cô có thể có chuyện gì đáng để Hàng Chính bất chấp gian nguy chứ.
Cô tìm keo dán dính tờ giấy ghi số điện thoại của anh lên gương, sau đó cứ nhìn chằm chằm tờ giấy kia một lúc lâu, nhẹ nhàng nở nụ cười rồi đi vào phòng bếp.
Hàng Chính nằm thẳng ở chỗ ngồi phía sau chiếc xe, liếc mắt nhìn vẻ mặt viết ba chữ "Tiêu đời rồi" qua kính chiếu hậu. Hàng Chính lấy ra một điếu trong hộp thuốc lá, ngậm lên môi không đốt lửa, chỉ chậm rãi nói: "Tiểu Ngũ, lát nữa gọi bọn họ xuống tập hợp, đừng nói tôi đã trở về."
"À…" Trần Ngũ đáp: "Em sẽ bị bọn họ đập chết mất…"
"Tự cậu chuốc lấy, Tiểu Ngũ."
Vì vậy lúc trở lại đội, Trần Ngũ đặc biệt thi hành chỉ thị của Hàng Chính, tập hợp từng người từng người anh em đã nằm trên giường xuống đứng ngay ngắn ở thao trường dưới lầu, đồng chí Hồ Đối Đối – người được gọi là "Hồ tổng" đứng đó ngáp dài ngáp ngắn nhìn thẳng Trần Ngũ, nói: "Tiểu Ngũ, em nói này, tối như vậy anh còn muốn làm gì, không phải đội trưởng không về sao? Anh ấy không về thì anh bảo tụi em đứng đây làm gì?
Mới vừa ngủ một giấc, mới vừa ra khỏi núi mà, người gì đáng ghét thế."
Đồng chí Hồ Đối Đối là nhân tài chuyên môn phụ trách đánh đối kháng trong phân đội "Tinh Hỏa", thật là đúng với câu "Lúc mặc đồ thì gầy, lúc cởi ra thì có da thịt" mà.
Thế nhưng Hồ Đối Đối, người có thiên phú ở phương diện đối kháng này lại có một nỗi sợ với nước. Mỗi lần mang vũ trang bơi chỉ vừa qua ải kiểm tra thôi. Hàng Chính rất phiền muộn với chuyện này, thay đổi phương pháp trong nước để hành hạ Hồ Đối Đối. Mỗi lần bị giày vò, Hồ Đối Đối hận không thể ăn tươi nuốt sống Hàng Chính.
Nhưng cũng vì cách thức áp bức tàn khốc của anh mà kỹ năng bơi của Hồ Đối Đối ngày càng tốt, Hàng Chính mới hoàn toàn yên tâm cho anh ta lên chiến trường.
Vừa nghe thấy cái tên này, mọi người có thể đoán được bố mẹ Hồ Đối Đối hứng thú như thế nào với hoạt động giải trí đầy hấp dẫn – mạt chược.
Nhà Hồ Đối Đối mở một quán mạt chược lớn, cũng bởi vì bố mẹ anh ta cho rằng Hồ Đối Đối đến quân doanh thì họ không cần lo lắng bữa ăn giấc ngủ của anh ta, có thể một lòng một dạ chuyên tâm cho quán mạt chược.
Vì vậy, bọn họ đã động viên, nhét Hồ Đối Đối vào chiếc xe tải lớn rồi nhìn anh ta gào khóc rời xa. Vốn tưởng rằng anh ta có thể yên bình đi lính hai năm, sau khi vinh quang xuất ngũ sẽ về nhà tiếp nhận vị trí trưởng quán mạt chược.
Hồ Đối Đối không ngờ rằng, một lần diễn tập tập trung quy mô ở quân khu, dựa vào khả năng đánh đối kháng của mình đã "Trảm" được thủ cấp tư lệnh Lam Quân, nhờ vậy danh tiếng vang xa.
Mà lúc này tiểu đội Hàng Chính thuộc phân đội "Tinh Hỏa" của quân đội đặc chủng Mộ Đạo sau khi chọn lựa đã tìm được anh ta. Hỏi anh ta có nguyện ý gia nhập vào quân đội đặc chủng hay không, Hồ Đối Đối không nhiều lời đáp ứng ngay.
Anh ta đã đến đây được ba năm, đến tận bây giờ còn cảm thấy ký ức lúc Hàng Chính nói câu nói với anh ta vẫn như mới đây mà thôi…
"Hồ Đối Đối, cậu nguyện ý làm một Hồ Đối trên bàn cờ ở nhà, hay là nguyện ý đánh cược làm một Hồ Đối trên bàn của Thần cờ?"
Tất nhiên Hồ Đối Đối lựa chọn vế sau, gia nhập phân đội Tinh Hỏa gần ba năm, anh ta dựa vào kỹ năng ưu tú gần như Thần cấp mạt chược để nằm vùng trong nhiều nhiệm vụ.
Vì những đội viên khác của phân đội Tinh Hỏa mà tiết lộ các tình báo rất quan trọng, có thể nói thực lực và vẻ ngoài của Hồ Đối Đối khiến anh ta càng nổi hơn với cái danh "Hồ tổng", ví rằng chính mình có thể vì Tinh Hỏa mà liếm máu trên mũi đao, bảo vệ anh em để giành lấy chiến thắng ngay trong trận đầu.
"Hồ tổng, tôi chỉ có thể cho cậu một đề nghị, mau chóng câm miệng." Trần Ngũ liên tục liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau, Hồ Đối Đối im lặng, nhìn Trần Ngũ nói: "Tiểu Ngũ à, đội trưởng không có ở đây, anh sợ có gì chứ?"
"Hồ tổng!" Lý Phục – lính bắn tỉa của đội hỗ trợ, người đang đứng bên cạnh Trần Ngũ đột nhiên đứng ngay ngắn kiểu quân đội, trong mắt tràn đầy hoảng sợ nói: "Hình như tôi cảm nhận được khí thế của đội trưởng. Đội trưởng… có vẻ thực sự đã trở về."
"Tôi chả tin đâu." Hồ tổng vô cùng khinh thường, đặt mông ngồi dưới đất nói rằng: "Nếu đội trưởng đã trở về, sao tôi không cảm nhận được chứ."
Các thành viên trong đội đột nhiên đứng thẳng lưng, con chó chăn cừu Scotland tên Toma vui mừng chạy từ trên lầu xuống, lập tức nhào vào lòng Hàng Chính đang ngồi ở sau xe.
Sau khi Hàng Chính mở cửa xe ra, trong giây phút đó các anh em trong đội biết mình đã tiêu đời… Chết chắc rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!