Edit & Beta: Hann
Cố Quyền Đông nghe nói đến Lệ Giang sẽ dễ gặp được tình yêu của đời mình. Thế nên anh ta đã mặc bộ một đồ vô cùng lòe loẹt để đến Lệ Giang để đi tìm tình yêu. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tô Nam, anh ta cứ tưởng rằng cô chính là chân ái của mình rồi. Nhưng đến lúc nhìn thấy Hàng Chính, Cố Quyền Đông cảm thấy việc tìm tình yêu gì gì đó cứ đến quán bar trên đường phố các loại là được rồi.
Anh ta cho rằng Miêu Mị Hân có đủ sức hút mới có thể khiến Hàng Chính thích cô ấy. Tuy rằng lúc đó, Miêu Mị Hân không đồng ý làm bạn gái của Hàng Chính, thế nhưng anh ta vẫn cho rằng cô ấy rất lợi hại bởi con người này của Hàng Chính quá hung dữ và mạnh mẽ. Thế nhưng trong giây phút nhìn thấy anh ôm Tô Nam, Cố Quyền Đông mới nhận ra suy nghĩ của mình đã sai hoàn toàn rồi.
Miêu Mị Hân có sức hút không? Có, đương nhiên!
Miêu Mị Hân rất lợi hại phải không? Đương nhiên!
Thế nhưng những thứ ấy cũng chẳng sánh nổi nụ cười của Tô Nam. Chỉ cần một nụ cười của Tô Nam, băng tuyết lạnh lẽo nơi đáy mắt Hàng Chính đều tan chảy hết. Miêu Mị Hân có làm được không? Không được, có lẽ Miêu Mị Hân cười đến méo mặt cũng không đổi lại được phản ứng như lúc này của Hàng Chính.
Tô Nam rất thích rúc vào vòng tay của Hàng Chính, anh cũng thấy rất vui vẻ, tiện tay kéo cô rồi ôm vào lòng, dáng vẻ cười rộ lên của anh có chút không đứng đắn giống như năm đó. Có trời mới biết, sau khi Miêu Mị Hân từ chối Hàng Chính, anh đã gia nhập phân đội Tinh Hỏa, tên gọi "Hàng Lão Oai" hoàn toàn là danh xứng với thực. Bởi vì khi đó Hàng Chính rất nghiêm chỉnh, không hề nở một nụ cười nào, trong ánh mắt cũng chẳng có chút gợn sóng gì cứ như thể chuyện gì Hàng Chính cũng để vào mắt, nhưng có cảm giác như anh chưa từng để bất cứ chuyện gì trong lòng.
Lúc Tô Nam xuất hiện, dường như "Hàng Lão Oai" lại để lộ ra dáng vẻ không đứng đắn ấy của mình. Cố Quyền Đông cho rằng Tô Nam là một người em gái vô cùng thần kỳ, dường như không thể tìm được từ ngữ nào phù hợp để miêu tả sức hút của cô. Anh ta cho rằng Tô Nam đã lên level sự tồn tại của thần thánh luôn rồi.
"Cảnh sát Cố. Anh vẫn còn ở đó sao?"
"Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu! Bây giờ cũng không phải mùa du lịch, tôi tính chuẩn bị đi xem một chút, cứ từ từ chọn, Ngưu Nạm, hai người thì sao?" Cố Quyền Đông đội mũ hoa xoay người lại nhìn Tô Nam. Cô chớp đôi mắt to của mình, nói rằng hai người cũng chưa định rời đi, không thì cả bọn đi cùng nhau đi.
Sau đó, Tô Nam nghe thấy giọng điệu khó chịu của Hàng Chính.
"Tại sao phải ở chung với cậu ta, em xem trang phục kia kìa, không phải nó đang kéo thấp giá trị nhan sắc của chúng ta sao? Cố Quyền Đông, gọi Tô Nam là chị dâu, dùng đầu óc của cậu nhớ kỹ vào."
Cố Quyền Đông im lặng nhìn.
Dù đã xuất ngũ nhiều năm nhưng Cố Quyền Đông vẫn sợ Hàng Chính như xưa. Thật ra năm đó Hàng Chính cũng không quá nghiêm khắc với bọn họ dù tất nhiên vẫn có mấy chuyện kiểu vậy. Chủ yếu là do khí thế của Hàng Chính khiến người ta không chịu nổi, chính xác là trời sinh anh ra để làm vua mà.
Đến tận bây giờ, Cố Quyền Đông vẫn còn nhớ cảnh Hàng Chính tự mình đến sân để xem tân binh huấn luyện. Một người được gọi là tân binh đã giành giải thưởng bắn súng gì gì đó muốn so tài kỹ thuật bắn súng với Hàng Chính. Khi đó, Hàng Chính chỉ híp mắt nhìn tân binh đó một hồi rồi chỉ vào lính cần vụ của anh, thấp giọng nói: "Tiểu Ngũ, lên."
Tân binh giành giải kia rất không phục, nói rằng Hàng Chính sợ mất mặt nên không dám so tài với cậu ta, vì vậy anh mới bảo người khác đến gánh vác trách nhiệm này. Lúc đó Hàng CHính chỉ tháo nón xuống rồi híp đôi mắt hẹp dài của mình lại, nói một câu thế này.
"Tôi sợ cậu mất mặt. Nhưng nếu cậu muốn so tài với tôi thì đương nhiên tôi sẽ không từ chối."
Kết quả Hàng Chính vác súng lên chờ tân binh đó bắn bia. Cũng không biết ngày đó, tên tân binh ấy gặp phải vận may chó má gì, bách phát bách trúng tất vòng mười điểm. Tân binh đó cũng rất kinh ngạc, lúc cậu ta chạy đến phía sau Hàng Chính để xem anh bắn, anh đã nổ súng, mỗi một lần bắn đều chuẩn xác trúng ngay gót giày của tân binh đó. Tên tân binh toát mồ hôi lạnh, không dám nhiều chuyện với Hàng Chính nữa.
Còn một chuyện khác là do Cố Quyền Đông nghe kể lại.
Lúc Trịnh Soái Trực gia nhập vào phân đội Tinh Hỏa, anh ta luôn gặp rắc rối với những vũ khí ám sát, đặc biệt là loại dao nhỏ, anh ta có bóng ma tâm lý với cái đó nhất. Hàng Chính đã bảo đám người Hứa Băng trói anh ta vào bia ngắm bắn, phi đao găm vào mục tiêu khiến Trịnh Soái Trực ở trên bia ngắm sợ đến nỗi lôi cả tổ tông mười tám đời của Hàng Chính ra để mắng. Cuối cùng một chiếc phi đao bay ngang qua khiến anh ta không dám thốt ra nửa chữ nào nữa.
Đương nhiên, đây chỉ là nghe nói. Tất nhiên Cố Quyền Đông không có can đảm đi chứng thực tính chân thật của câu chuyện này. Hơn nữa, anh ta cũng không thân quen gì với Trịnh Soái Trực nên chẳng hơi đâu mà đi chứng thực chuyện này làm gì. Nói chung, trong thời gian bọn tân binh họ nhập ngũ, Hàng Chính chính là dạng tồn tại của ma quỷ.
Bọn họ cảm thấy rất may mắn vì có một người đại đội trưởng như Hàng Chính nhưng cũng cảm thấy rất phiền muộn vì anh. Thấy may mắn là vì người đại đội trưởng này thi thoảng sẽ dùng tiền túi để mua thêm đồ ăn cho toàn bộ quân nhân. Còn phiền muộn là vì đồ ăn được thêm chỉ là một quả táo ngọt, sau khi được cho thêm đồ ăn, bọn họ phải huấn luyện cực khổ hơn.
Đương nhiên những chuyện này đều đã qua cả rồi.
Cuối cùng, ba người tìm một khách sạn để dừng chân, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy núi tuyết nguy nga như hòn ngọc thạch. Hàng Chính và Tô Nam lặng lẽ bỏ Cố Quyền Đông đang ngủ trưa trong phòng lại, tay trong tay trốn đi đến một đường núi nhỏ, tiến vào cổ trấn Đại Nghiên.
Thật ra mấy năm gần đây, Lệ Giang cổ thành đã bắt đầu phát triển theo hướng thương nghiệp hóa, thế nhưng cảnh sắc núi non vẫn không hề giảm đi. Như Cố Quyền Đông đã nói, bây giờ không phải mùa du lịch, hiện giờ còn đang trong mùa đông nữa nên khách tham quan không nhiều lắm. Rất nhiều thương gia đã đóng cửa về nhà để đợi mùa đông qua đi, vậy nên thoạt nhìn trông con đường không náo nhiệt lắm, trái lại còn có chút hiu quanh và tĩnh mịch.
Tô Nam cảm thấy dường như cô vừa đi xuyên qua dòng thời gian, nắm thật chặt đôi tay mang tên "Đã từng". Dường như khi đi xuyên qua những thứ này, cô nhìn thấy cảnh tượng của những người sống ở cổ trấn Đại Nghiên.
Bọn họ đã nhanh chóng đến được đường phố, trong quán rượu ven đường có một ca sĩ đang tự đàn tự hát, thanh âm trầm thấp êm dịu, tựa như đang ngân vang trong lòng người.
Hàng Chính kéo Tô Nam đi vào quán rượu. Ban ngày, người trong quán rượu rất ít. Hàng Chính thương lượng với ông chủ một chút, năm phút sau, Tô Nam trợn mắt há hốc miệng nhìn thấy anh ngồi vào vị trí ca sĩ. Sau khi điều chỉnh microphone, anh mở miệng cất giọng nói trầm thấp.
Âm thanh trong loa hòa vào khoảng không nghe có chút buồn buồn, như thể lúc ẩn lúc hiện.
"Nam Nam, ở bên cạnh em là điều lãng mạn nhất mà Hàng Chính anh từng làm trong đời."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!