Chương 2: (Vô Đề)

Ta c.ắ. n môi quỳ xuống hành lễ: "Thần nữ, bái kiến Hoàng thượng!"

"Đứng lên đi, nghe nói nàng bệnh mấy ngày nay, chắc thân thể không tốt, tìm chỗ ngồi đi." Nói xong lại tiếp tục xem tấu chương, cứ thế ngồi một khắc, cả quá trình không hề ngẩng đầu lên một lần.

Đây chính là "trong lòng đau buồn khôn xiết" mà đại giám nói sao? Mắng người mắng trôi chảy như vậy, giống kẻ đau khổ đến mức nào chứ?

Ta ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp, không dám động đậy, vì sợ bị mắng.

Khó khăn lắm mới chịu đựng qua một canh giờ, hắn duỗi người, rồi lại tiếp tục thêm một canh giờ nữa…

Lại ba khắc trôi qua, mắt ta đờ đẫn, lưng thẳng, bắp chân cũng thẳng, toàn thân đều thẳng tuột.

"Sao nàng vẫn còn ở đây?" Giọng nói của Lục Thanh Lâm vẫn ôn nhu như vậy, lúc nhìn người ta, ánh mắt tựa như một hồ nước mùa Thu.

Ta khó khăn nhếch môi cười nhắc nhở: "Không phải Hoàng thượng bảo thần nữ ngồi xuống sao?"

Lục Thanh Lâm uống một ngụm trà, suy nghĩ một chút, "À" một tiếng, rồi ôn nhu hỏi ta: "Nàng đến tìm Trẫm có việc gì sao?"

Ta… Xem như ta lắm chuyện vậy!

Ta vịn tay ghế khó khăn đứng lên, lại khó khăn nhấc chân bước về phía trước, rồi "bang" một tiếng, quỳ thẳng xuống đất, trùng hợp thay lại ngay trước mặt Lục Thanh Lâm.

Mí mắt hắn giật giật, nghiêng đầu nhìn ta: "Bị làm sao vậy? Thích quỳ sao?"

Ta muốn khóc không ra nước mắt: "Chân thần nữ tê rồi… đau lắm…!"

Một lát tĩnh lặng, tiếng cười trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến, chớp mắt một cái, Lục Thanh Lâm đã đứng trước mặt ta, hắn cúi xuống bế ta lên, làm ta run rẩy cả người.

"Nàng run cái gì?"

Ta run cái gì, hắn còn cần hỏi sao? Nam nữ thụ thụ bất thân, nói ôm là ôm, thật sự xem ta là Tống Tri Hi rồi.

Nghĩ đến Tống Tri Hi, ta lại thở dài một tiếng, đúng là Tỷ tỷ tốt của ta, không hề đưa ta lên con đường sống mà.

"Á!" Ta kêu lên một tiếng kinh hãi, người đã ngồi trên một tấm đệm, đùi đang tê bị hắn véo một cái thật mạnh, ta lập tức bị k*ch th*ch đến nước mắt chảy ròng ròng.

"Lần sau còn thất thần, đừng trách Trẫm không khách khí!"

Nước mắt ta lưng tròng, nhưng rốt cuộc không dám khóc, đành c.ắ. n răng nén lại.

Chỉ thấy Lục Thanh Lâm tùy ý ngồi xuống bên cạnh ta, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho ta, vừa xoa vừa ôn nhu nói: "Chỗ này tê sao? Còn chỗ này? Thật là vô dụng, lớn từng này rồi, ngồi cứng người không biết cử động à? Không phải lời đồn nói nàng tài hoa kinh người, danh tiếng vang khắp thiên hạ sao? Sao Trẫm thấy nàng ngốc nghếch thế? Vậy chẳng phải cha của nàng cũng xem Trẫm là kẻ ngốc sao…?"

Ta…

Ta muốn nói, không phải cha ta xem Ngài là kẻ ngốc, mà là Tỷ tỷ ta mới xem Ngài là kẻ ngốc. Nhưng ta không dám nói ra, ta sợ bị c.h.é. m đầu.

Lục Thanh Lâm xoa bóp xong chân thấy ta cứ im lặng không nói, Ngài ấy giơ tay búng một cái vào má ta: "Đầu óc nàng không thông minh, nhưng tướng mạo thì thật không chê vào đâu được, Phụ hoàng đối với Trẫm rất nghiêm khắc, luôn nói sắc đẹp họa quốc, chọn thê phải chọn người hiền đức, Trẫm cứ nghĩ người được chọn làm Hoàng hậu thì tướng mạo phải kém hơn một chút, hôm nay gặp, quả nhiên là ngoài ý muốn.

Lẽ nào, Phụ hoàng chính là nhìn trúng nàng chỉ có tướng mạo mà không có đầu óc?"

Ta giận dỗi cúi đầu, thân là Hoàng thượng, sao miệng lại độc như vậy?

Tống Tri Hi, tỷ mau về đi!!!

"Giận rồi sao? Thôi, đừng giận, vừa giận cái miệng lại phồng lên giống cá chép Thái Hồ vậy, Trẫm đói rồi, ngươi cùng dùng bữa đi!"

Ta tuy có chút ngốc, nhưng từ nhỏ đã có cốt khí, ta quay đầu: "Thần nữ không đói!"

"Ộc ộc…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!