Ta lại đưa tờ giấy cho bóng đen, chớp mắt tờ giấy trở thành tro tàn.
"Tống Tri Hi vẫn ổn chứ?"
Bóng đen nhìn xung quanh: "Nhị tiểu thư đi gặp sẽ biết."
Ta nhìn Chương Đài cung đèn đuốc sáng trưng: "Nếu ta đi rồi, Hoàng thượng phải làm sao?"
"Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư nhờ ta nói với ngài một câu, vốn dĩ chỉ là liên hôn, đừng quá xem trọng, người sống, mới có thể tìm được nam nhân tốt. Một người đã c.h.ế. t thì vẫn còn người khác."
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào bóng đen, hắn ta chắc cũng nhận ra sự không vui của ta, liền đổi lời: "Hắn cũng không nhất định sẽ c.h.ế.t, bên cạnh Hoàng thượng có nhiều hộ vệ, liều c.h.ế. t cũng sẽ bảo vệ hắn, nhưng Đại tiểu thư nói Nhị tiểu thư không giống, trong tình huống bình thường, ai ngốc thì người đó c.h.ế. t sớm…"
Ta lại nhìn thẳng vào bóng đen, hắn ta lại đổi lời: "Người cũng không biết võ công, ở lại cũng không giúp được gì, lúc này rời đi, đối với cả hai người đều là một sự giải thoát, hắn bớt đi một gánh nặng, người có thể giữ lại một mạng…"
Ta che trán, hộ vệ của Tống Tri Hi quả nhiên đều giống chủ nhân, miệng độc.
"Ngươi đi đi, ta không đi."
Bóng đen nhìn ta một lúc: "Vậy được rồi, ngài nhất tâm cầu c.h.ế.t, ta cũng không cản nữa."
"Tống Tri Hi khi nào khởi hành?"
"Tối nay, Đại tiểu thư nói, nếu ngài không đi, nàng ấy sẽ đi, một người sống, còn hơn cả hai đều c.h.ế.t. Đến lúc đó lão gia còn có thể nhìn một người mà nhớ về người kia…"
Ta chỉ vào cửa cung: "Cửa ở đó, mau đi đi."
Bóng đen không khuyên nữa, quay người rời đi, ta gọi với theo hắn: "Nói với Tống Tri Hi, hãy sống thật tốt, tối nay nhất định phải chạy không ngừng nghỉ, tìm một nơi an toàn mà ẩn náu, sau này hãy thay ta làm tròn đạo hiếu."
Bóng đen không đáp lại, một giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt ta, gió thổi qua, rơi xuống.
34.
Nửa đêm ta lại đến Chương Đài cung, nghĩ bụng, biết đâu ngày nào đó nước sẽ mất, đến lúc đó sẽ không bao giờ gặp lại Lục Thanh Lâm nữa, tranh thủ lúc còn sống, hãy gặp nhiều một chút.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lục Thanh Lâm ngồi ngay ngắn ở đó, hệt như lần đầu gặp mặt.
"Sao không đi?"
Lục Thanh Lâm nhìn ta, ánh mắt rất bình tĩnh.
Ta gạt đèn cho sáng hơn một chút, nhẹ giọng nói: "Đi đâu?"
"Đi đâu cũng tốt, ở lại là đường c.h.ế.t, đi rồi sẽ sống sót."
Ta nhẹ nhàng đậy chụp đèn lại: "Nhưng ta không muốn đi."
"Vì sao?"
"Ngài nói muốn cưới thần thiếp, Ngài vẫn chưa cưới thần thiếp. Thần thiếp tuy ngốc, nhưng chuyện này, Ngài cũng không thể lừa gạt thần thiếp chứ!"
Lục Thanh Lâm im lặng rất lâu, một lúc sau đột nhiên mở lời: "Tống Tri Vi, nàng đi đi, người Trẫm muốn cưới vốn dĩ không phải nàng."
Ta "ừm" một tiếng, quay đầu lại cười với chàng: "Vậy phải làm sao? Tống Tri Hi sẽ không gả cho Ngài đâu, Ngài chịu khó chịu thiệt một chút vậy!"
Lục Thanh Lâm nghiêm mặt, lần đầu tiên nổi nóng với ta: "Nhưng Trẫm cũng không muốn cưới ngươi, ngươi ngốc như vậy…"
Ta không muốn nghe những lời tiếp theo của chàng, liền nhào tới chặn miệng chàng. Từ chống cự đến chấp nhận, đến đáp lại, đó chính là tâm trạng của Lục Thanh Lâm.
Chàng ôm ta hôn đến nước mắt chảy ròng ròng, vẫn không nỡ buông ta ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!