Chương 18: (Vô Đề)

Tô Tần nhìn một cái, rồi bất chấp lễ nghi mà khóc lớn, nắm đ.ấ. m đấm vào quan tài, đ.ấ. m xuyên qua, gỗ đ.â. m vào tay hắn, m.á. u nhỏ trên tấm vải trắng phủ lên Phù Nguyệt, nở rộ một đóa mai nhỏ.

Phù Nguyệt, Tô Tần đến thăm muội rồi, muội vui lắm, đúng không?

31.

Tô Tần muốn xuất chinh Đại Uyển quốc, hắn muốn báo thù cho Phù Nguyệt.

Ta đã mấy ngày rồi không gặp Lục Thanh Lâm, từ khi nhìn thấy Phù Nguyệt, chàng liền ở lại Chương Đài cung để gặp gỡ các Tướng quân.

Lúc Tô Tần xuất chinh, chàng đã không đến tiễn, thế nên ta đã đi.

"Tô tướng quân."

Tô Tần nghe danh xưng này có chút lạ lẫm, phản ứng một lúc mới xuống ngựa hành lễ, trên mặt hắn râu ria xồm xoàm, tóc hai bên thái dương bạc trắng sau một đêm, ánh mắt lạnh lùng, không còn là tân khoa Trạng nguyên ôn nhu như ngọc ngày xưa nữa.

"Tướng quân đi đường xa, ta có một món quà tặng tướng quân."

Tô Tần chắp tay: "Đa tạ ý tốt của nương nương, quà tặng thì không cần đâu."

Ta lấy từ trong n.g.ự. c ra chiếc khăn thêu lá rụng kia đưa đến trước mặt Tô Tần: "Đây là sau khi Phù Nguyệt đi, ta tìm thấy trong tẩm cung của muội ấy, chắc là thêu trước khi rời cung. Ta vì muốn giữ lại một chút kỷ niệm nên đã giữ lại, nhưng giờ muội ấy đi rồi, ta nghĩ nên trả lại nó cho người mà Phù Nguyệt vốn định tặng."

Tô Tần ngây người nhìn chằm chằm chiếc khăn, hai tay thành kính nhận lấy, cọ lên mặt, rồi lại trịnh trọng nhét vào lòng.

"Đa tạ nương nương."

Tô Tần dẫn quân đi, ta đứng nhìn theo họ cho đến khi ra khỏi cửa thành.

Ta có dự cảm, Tô Tần sẽ không bao giờ trở về nữa.

"Nương nương… nương nương…"

Ta quay người lại, đại giám vừa chạy vừa lau mồ hôi, ta tiến lên vài bước đón: "Sao vậy?"

"Nương nương, mau đi xem Hoàng thượng đi, Hoàng thượng thổ huyết rồi!"

32.

Làm việc không nghỉ mấy ngày liền, cộng thêm giận dữ công tâm, Lục Thanh Lâm đổ bệnh.

Ta hạ lệnh cho chàng nghỉ ngơi vài ngày, không cho phép bất kỳ ai quấy rầy.

Lục Thanh Lâm tựa vào giường, yếu ớt thấy rõ. Ta đút t.h.u.ố. c chàng liền uống, chàng cũng muốn mau chóng khỏi bệnh.

Uống xong một bát thuốc, chàng không nói, ta cũng không nói.

Chuyện này không thể an ủi được, ngay cả ta cũng không thể vượt qua, huống chi là chàng.

Mấy ngày nay ta biết chàng không ngủ được, vì ta cũng không ngủ được, trừ ngày đó ngất đi, ta chưa từng ngủ, mỗi khi đêm xuống, trước mắt ta lại hiện lên dáng vẻ thê t.h.ả. m của Phù Nguyệt.

Ta và Lục Thanh Lâm cứ thế ngồi tĩnh lặng, không ai chủ động mở lời.

Tang lễ của Phù Nguyệt diễn ra ba ngày sau, t.h. i t.h. ể của muội ấy đã bắt đầu thối rữa nghiêm trọng, không thể chờ thêm được nữa.

Lục Thanh Lâm chậm chạp không nói gì, ta đành tự mình quyết định. Ta nói cho chàng biết, chàng cũng không có phản ứng gì.

Tang lễ của Phù Nguyệt rất đơn giản, lúc này đang thời loạn lạc không tiện làm lớn, chỉ mời một nhóm sư thầy vào cung tụng kinh.

Ta quỳ trước quan tài của muội ấy cả ngày, cho đến đêm khuya, Lục Thanh Lâm mới xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!