Chương 15: (Vô Đề)

25.

Hơn một tháng sau, vào một buổi trưa, ta đang bóc vải cho Lục Thanh Lâm thì thấy đại giám thở hồng hộc bước vào điện.

"Hoàng thượng… có mật báo khẩn cấp từ biên quan."

Lục Thanh Lâm ném quả vải đi, ra hiệu cho người đến vào điện.

Một tiểu Tướng quân bước nhanh đến, quỳ xuống một cách dứt khoát, dâng cho Đại giám một bản tấu sớ.

"Nửa tháng trước, quân doanh bị tập kích bất ngờ vào ban đêm, Trấn Nam tướng quân bị trọng thương, đây là tấu sớ do Tướng quân viết gửi Hoàng thượng, Tướng quân nhờ thuộc hạ chuyển lời đến Hoàng thượng, mong Thánh thượng sớm có chuẩn bị."

"Leng keng."

Cái đĩa trong tay ta rơi xuống đất, những quả vải đã bóc lăn đầy sàn.

"Phụ thân của ta…"

Lục Thanh Lâm nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, nhưng ta lại nhìn thẳng vào tiểu tướng sĩ, nước mắt không thể kìm được mà rơi xuống, giọng nói run run.

"Tiểu thư yên tâm, tướng quân trúng một mũi tên, nhưng y thuật của quân y rất cao, người đã không còn nguy hiểm nữa, chỉ là một cánh tay bị mũi tên đ.â. m xuyên, e rằng sau này khó mà cầm kiếm."

Ta thở phào một hơi, sống là được rồi, sống là được rồi.

Trong lúc căng thẳng, người ta toát mồ hôi lạnh, nghe nói không sao, ta mới phát hiện Lục Thanh Lâm đang nắm c.h.ặ. t t.a. y ta rất lo lắng, luôn lau mồ hôi cho ta.

Ta mỉm cười với chàng: "Hoàng thượng có việc quan trọng cần bàn, thần thiếp xin phép về trước!"

Lục Thanh Lâm có chút không yên tâm, ta vẫy tay gọi Đại giám: "Phiền Đại giám."

Chân ta mềm nhũn, cả người đều có chút suy nhược, may mà Đại giám đỡ vững, nên mới không bị ngã.

26.

Từ ngày có người từ biên quan đến, cục diện triều chính lại có thay đổi.

Lục Thanh Lâm lệnh người phong tỏa tin tức Phụ thân ta bị thương, nhưng chỉ qua ngày hôm sau, tin đồn lan truyền khắp nơi trong triều, nói Phụ thân ta bị trọng thương, biên quan không có người trấn thủ.

Nhất thời lòng người hoang mang.

"Hoàng thượng, biên quan là nơi trọng yếu trấn thủ, sao có thể để một người trọng thương trấn giữ? Thần xin tiến cử Tôn tướng quân và Lưu tướng quân cùng đi, tiếp quản quân doanh Trấn Nam."

"Đúng vậy, Hoàng thượng, Trấn Nam tướng quân tuy chiến công hiển hách, nhưng dù sao cũng đã không còn tráng niên, nay lại bị thương, vạn nhất có địch quốc tấn công…"

Lục Thanh Lâm đột nhiên quay người lại, dọa cho tên Văn thần vừa rồi còn thao thao bất tuyệt lập tức im bặt.

"Có địch quốc tấn công? Ngươi còn dám nhắc với Trẫm chuyện có địch quốc tấn công? Thịnh thế sắp tàn, ai thân như tàn nến, dùng thân lung lay mà không sợ con đường sai lệch? Là Quốc trượng! Còn các ngươi, ngồi cao trên triều đình, không vì nước mà lo, chỉ an phận với lợi ích cá nhân. Nếu Trẫm không nhớ lầm, vị Tôn tướng quân và Lưu tướng quân này mới chỉ mười tám, ở Kinh Thành sống xa hoa dâm dật nhiều năm, không có chút chiến công nào, chưa trải qua ba kỳ thi. Bọn họ làm Tướng quân bằng cách nào?

Nếu địch quốc tấn công, Thừa tướng muốn bọn họ lấy môi lưỡi mà chiến đấu hay lấy thân thể đã sớm xa hoa mà làm con đường cho địch quốc giẫm lên đất Nam Thiệu?"

"Hôm nay, Trẫm cũng nói cho Thừa tướng rõ, biên quan chỉ có thể do Trấn Nam tướng quân trấn giữ. Tuy nhiên, những người ngươi tiến cử, Trẫm cũng có chỗ dùng. Nếu Thừa tướng dốc sức tiến cử hai người này, Trẫm cũng sẽ cho bọn họ một cơ hội rèn luyện."

Thừa tướng ngẩng đầu không hiểu: "Hoàng thượng có ý gì?"

"Hôm qua Trẫm nhận được mật báo, Lương quốc đã điểm binh xuất phát, có năm vạn quân. Trẫm đã chỉ định Tô Tần làm Tướng, hai người do Thừa tướng tiến cử sẽ được phong làm phó tướng, ngày mai xuất phát!"

"Hoàng thượng…"

"Lui xuống!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!