Đêm tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng bút mực sột soạt trên bàn, ta lơ mơ thiếp đi, mơ màng nghe thấy chàng thì thầm sau lưng ta.
"Trận chiến này, cũng không hoàn toàn vì Phù Nguyệt, Đại Uyển Quốc từ trước đến nay chỉ tôn sùng sức mạnh, hòa thân đổi lấy hòa bình nhất thời không bằng đ.á.n. h cho hắn phục, khiến hắn không còn lòng phản nghịch… Nhưng A Vi à, Trẫm cũng sợ…"
Ta ngủ rất say, nhất thời không phân biệt được đó là mơ hay là thực…
20.
"Cầu xin Hoàng thượng hạ chỉ!"
"Cầu xin Hoàng thượng hạ chỉ!"
…
Ta bị tiếng ồn ào đ.á.n. h thức, Lục Thanh Lâm đứng trước cửa sổ quay lưng lại với ta, tay nắm chặt đến trắng bệch.
Tiếng ồn bên ngoài càng lúc càng lớn, không phải một người, mà là một đám người.
Ta còn chưa kịp mang giày đã chạy đến nhìn ra ngoài.
Lại là Thừa tướng, lão ta dẫn theo mấy chục vị lão thần xương sống quỳ đầy đất, rõ ràng là ép vua.
"Nàng biết không? Đêm qua Trẫm còn hùng hồn nói muốn đ.á.n. h một trận thật tốt, Trẫm đã làm rất nhiều bố trí, mấy ngày này cũng thư từ qua lại với Quốc trượng bàn bạc rất nhiều sách lược, nhưng chỉ còn một bước, chỉ còn một bước nữa thôi."
Ngày hôm qua, tin tức Trưởng công chúa tuyệt thực để tránh hòa thân đã bị kẻ có lòng truyền ra ngoài cung.
Có người ở dân gian rêu rao, nói Trưởng công chúa được sủng ái mà làm kiêu, không muốn hòa thân để chấm dứt chiến tranh, thà rằng hao tổn của cải sức người để phát động chiến loạn.
Những năm này, dân chúng đã sớm chán ghét chiến tranh, Tiên đế thích đ.á.n. h trận, chiếm được một số lãnh thổ, nhưng cũng khiến đại quân tử trận, nhưng lúc đó, chiến tranh là không thể tránh khỏi. Cho dù dân chúng có oán hận, nhưng vì để nhiều người hơn có thể sống sót, họ vẫn nén đau rời nhà.
Lần này thì khác, Đại Uyển Quốc chủ động đề nghị hòa thân để ngừng chiến, dân chúng không có nhiều kiến thức, họ không nhìn thấy tương lai xa hơn. Dưới sự rêu rao của những kẻ có lòng, toàn bộ dân thành căm phẫn, trời còn chưa sáng đã tụ tập trước cửa cung mắng hoàng gia chỉ biết tự bảo vệ mình, chà đạp dân chúng…
Tất cả những bố trí của Lục Thanh Lâm đều trở nên vô ích, chàng không thể thuyết phục quần thần, càng không thể thuyết phục dân chúng ngu muội.
Nếu chàng là một bạo quân như Tiên đế, chàng có thể chọn trấn áp bằng vũ lực hoặc chu di cửu tộc, nhưng chàng không phải, chàng yêu dân như con, không đành lòng nhìn người vô tội c.h.ế. t oan.
Sau ba khắc buổi trưa, quần thần vẫn quỳ không đứng dậy, Lục Thanh Lâm vẫn bất động nhìn, chàng không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng e là đã sóng gió cuồn cuộn.
"Đừng ép Hoàng huynh nữa, muội gả!"
Sự xuất hiện của Phù Nguyệt như một tiếng sét đ.á.n. h ngang tai, Thừa tướng dẫn theo mọi người đồng loạt quay đầu, trịnh trọng cúi lạy Phù Nguyệt: "Đa tạ Công chúa đã tác thành!"
Gió nhẹ thổi qua, thổi tung mái tóc rối bời của nàng ấy, nước mắt của Lục Thanh Lâm trượt xuống trước mắt ta, Phù Nguyệt lạnh lùng nói với mọi người: "Tất cả cút đi, không ai được phép đến làm phiền Hoàng huynh của ta nữa!"
Mọi người như ý muốn, tự nhiên sẽ không quấy rầy nữa, Phù Nguyệt cách cửa sổ nhìn Lục Thanh Lâm, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp, cuối cùng không nói một lời mà rời đi.
21.
"Tẩu tẩu, người nói xem, bầu trời của Đại Uyển Quốc trông như thế nào, cũng có sao không?"
Buổi tối, ta cùng Phù Nguyệt ngồi trên nóc Thanh Lương điện ngắm trăng.
"Sẽ có, muội ngẩng đầu lên, sẽ nhìn thấy cùng một bầu trời với Hoàng huynh của muội."
"Tô Tần cũng sẽ thấy chứ?"
"Sẽ thấy!"
"Tẩu tẩu, người nói xem Tô Tần có từng thích muội không? Muội ồn ào như vậy, làm phiền hắn hơn một năm, hắn có ghét muội không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!