Chương 1: (Vô Đề)

1.

Vĩnh Định năm thứ hai mươi lăm, Hoàng thượng băng hà, Thái tử Lục Thanh Lâm kế vị, đổi quốc hiệu thành Tây Lương.

Tháng sau khi Tân đế đăng cơ, phủ Trấn Nam Tướng quân tuân theo ước định với Tiên đế, đưa trưởng nữ Tống Tri Hi nhập cung, đợi sau khi Tân đế thủ hiếu ba năm, sẽ cử hành đại hôn Đế

- Hậu.

Ngày nhập cung, Tống Tri Hi thông minh hơn người đã bỏ trốn, nàng ta lấy cái cớ mỹ miều rằng Phượng Hoàng nên bay lượn trên trời cao, gà rừng mới nên bị nhốt trong lồng!

Thế là, ta, thứ nữ ngu ngốc của Tống gia

- Tống Tri Vi, bị nàng ta dùng một chưởng đập bất tỉnh, đưa vào cửa cung.....

Ta nằm trên chiếc giường bạt bộ Phượng Hoàng to bằng ba người, nhìn sự xa hoa trong điện mà câm nín ngước nhìn trời, ông trời đố kỵ với nhân tài mà!!!

2.

Ngày đầu nhập cung, Tân đế phái người đến thỉnh ba lần.

Lần thứ nhất, ta hồi đáp đại giám, ta bị tiêu chảy, trên người nặng mùi, sợ ám Hoàng thượng, không tiện gặp mặt.

Lần thứ hai, ta hồi đáp đại giám, ta ăn no quá muốn nôn, sợ nôn trúng Hoàng thượng, không tiện gặp mặt.

Lần thứ ba, ta hồi đáp đại giám, ta không hợp thủy thổ, vừa tiêu chảy vừa nôn mửa, không tiện gặp mặt.

Tối hôm đó, bào muội của Tân đế, Phù Nguyệt công chúa, dẫn theo hơn mười thái giám cầm côn đến tận nơi, nhất quyết muốn đ.á.n. h c.h.ế. t cái thứ tiện nhân làm mình làm mẩy này.

Ngày đầu nhập cung, mừng rỡ đón nhận thêm một địch thủ. Cái c.h.ế. t lại gần thêm một bước!

3.

Vì Phù Nguyệt tối đó làm ầm ĩ dữ dội, suýt chút nữa lật tung mái ngói của Thanh Lương điện nơi ta ở, thế nên, ta lại có thêm một lý do mới để tránh mặt Hoàng thượng, hoảng sợ quá độ dẫn đến chân mềm nhũn không thể xuống giường.

Tiên đế vừa băng hà, Tân đế khó tránh khỏi đau lòng, nhất thời gác lại cái tâm nóng lòng muốn gặp Tống Tri Hi.

Ta rúc trong chăn thở dài, Tỷ tỷ thật lợi hại, còn chưa gả đến, đã có thể mê hoặc Hoàng thượng đến mức hồn vía lên mây như thế này.

Nhưng càng như vậy ta càng sợ hãi, đã mê hoặc Hoàng thượng đến mức này rồi, mà nàng ta còn dám bỏ trốn? Một khi Hoàng thượng phát hiện ta không phải Tống Tri Hi, đây chẳng phải là lấy mạng ta sao?

Ta run rẩy trốn tránh mấy ngày, các cung nữ của Thanh Lương Điện trốn dưới cửa sổ xì xào, nói ta là kẻ không có phúc khí, thân thể kém cỏi như vậy, e là chưa đến mùa Thu đã bệnh c.h.ế. t rồi.

Cứ thế, lời đồn đại này lan ra ngoài cung.

Nửa tháng sau, người Tỷ tỷ không đáng tin cậy của ta cuối cùng cũng nhớ trong cung còn có một muội muội nửa sống nửa c.h.ế.t, nhờ người đưa vào một tờ giấy đỏ thắm, phóng khoáng viết ba chữ to: Đồ vô dụng!

Ta tức đến nghẹt thở, đột ngột vò nát tờ giấy, sau một khắc bình tĩnh lại, hô hấp trở lại bình thường, ta mới lấy nước tạt lên giấy.

[Ta là điển phạm khuê các nổi tiếng lẫy lừng của thành Lương Châu, không bao giờ làm những chuyện thiếu đoan trang như gặp phu quân trước khi thành hôn.]

Khó khăn lắm mới lướt xong chữ cuối cùng, ta lại dùng sức vò nát tờ giấy thành một nắm, lại bình tĩnh một khắc nữa, ta ngâm tờ giấy vào nước cho nó tan thành bột vụn, rồi hất ra ngoài cửa sổ.

Tỷ ấy quả thực không làm chuyện thiếu đoan trang như gặp phu quân mình, tỷ ấy chỉ gặp phu quân của người khác thôi!

4.

Đọc xong tờ giấy, ta đã khỏi bệnh ngay trong ngày.

Vừa hay Đại giám lại đến thăm hỏi, ta liền đi thẳng đến Chương Đài Cung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!