Chương 7: Bệnh Cũ Tái Phát (2)

"Cô không có tư cách ăn chung bàn với tôi!"

Khi Lục Lam vừa cầm đũa lên thì lại nghe giọng nói lạnh lùng của người đàn ông. Ngước lên nhìn An Niên, anh đang phẫn nộ siết chặt tay.

Quả thật Lục Lam đã giật mình, nhưng nhanh sau đó cô liền khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.

Cô không ngờ rằng bây giờ mình không thể ngồi chung bàn với An Niên nữa, là do cô không có tư cách.

Cười khổ một cái, Lục Lam chậm rãi buông chén đũa.

"Niên, anh từng nhớ mình nói gì không?"

"Khoảng thời gian trước, anh đã nói : "Ngoài cơm em nấu ra thì chẳng có loại cơm nào sánh bằng. Và cũng ngoài em ra thì cũng chẳng người phụ nữ nào có tư cách ngồi ăn chung bàn với anh". Ha, anh đang tự vả vào mặt mình sao?"

An Niên càng giận dữ hơn, ánh mắt anh chỉ tràn đầy sự chán ghét. Đập mạnh bàn tay xuống bàn, anh quát lên : "Loại đê tiện như cô cũng nói được câu đó sao?"

Lục Lam giật mình, các ngón tay run rẩy bấu chặt vào nhau.

"Lục Lam, đừng bao giờ nhắc chuyện trước kia đến trước mặt tôi, nhớ kĩ đấy, nếu không thì đừng trách tôi." An Niên nghiến răng nghiến lợi ra lệnh, anh gằng từng chữ một : "Còn bây giờ thì… cút!"

Những lời yêu thương, những hành động ngọt ngào lúc trước anh làm chỉ vì muốn Lục Lam động lòng mà chấp nhận anh, yêu anh đến điên cuồng. Ngoài những điều đó ra thì anh không có chút tình cảm nào với cô cả.

Giờ đây đã có được cô, anh cũng không cần che giấu thái độ của mình nữa.

Anh ghét cô, anh sẽ biểu lộ hết trên khuôn mặt của mình. Còn việc trả thù cô, anh nhất định sẽ khiến cô bị dày vò đau đớn đến chết!

Nghe những lời nói lạnh lẽo đến thấu xương của An Niên, Lục Lam mím môi đứng dậy, rời khỏi ghế.

Cô nhanh chóng rời phòng ăn, bước vào phòng ngủ nằm vật xuống giường.

Lục Lam nhắm mắt lại, cùng lúc này một giọt nước mắt óng ánh trong suốt lại chảy ra.

Cô rất muốn kiên cường, rất muốn mạnh mẽ nhưng không thể không khóc. Sẽ không ai hiểu được cảm giác này của cô, rất khó chịu, khó chịu đến nỗi muốn chết đi cho rồi.

Lục Lam đã từng nghĩ rất nhiều, cô khẳng định rằng mình chưa từng làm sai điều gì, nhưng không hiểu tại sao An Niên lại khăng khăng đối xử với cô như vậy.

Cô rất muốn biết lý do, nhưng anh lại một mực không nói. Bằng mọi giá, cô phải biết lý do, nhưng sẽ làm thế nào đây?

Một bác sĩ nhỏ nhoi như cô thì hại anh được cái gì chứ. Ba mẹ anh vẫn ổn, An thị mấy năm nay vẫn bình thường, gia đình anh không có anh chị em nào cả, cô cũng chưa từng hại họ. Suy cho cùng, anh nói anh hận cô là hận ở điểm nào?

Lúc trước nghe An Niên nói, anh từng có bạn gái, nhưng không hợp nên đã chia tay rồi.

Lục Lam vội lau nước mắt, có khi nào liên quan đến cô bạn gái của anh không?

Lục Lam không biết, cô nhất định sẽ điều tra ra. Nhưng muốn bắt đầu từ đâu đây?

"Gâu gâu."

Nghe tiếng chó sủa, Lục Lam liền ngồi dậy nhìn xuống chân giường. Sắc Sắc đang nhìn cô, hình như nó rất muốn trèo lên.

Lúc nãy cô vội vào phòng Sắc Sắc cũng vào theo, nhưng cô không để ý mà để nó ở dưới, còn mình thì leo lên giường. Cũng tại giường cao quá nên Sắc Sắc mới không lên được, vì thế nó liền sủa để cô nghe.

Lục Lam cúi người xuống bế Sắc Sắc lên, để nó ngồi trên đùi mình.

"Sao vậy?"

Sắc Sắc nhìn cô chăm chú, nó không sủa nữa.

"Chết, chị quên lấy cơm cho em. Thôi đợi lát nữa chị sẽ ra làm cho em ăn nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!