Chương 6: Bệnh Cũ Tái Phát (1)

Lục Lam bế Sắc Sắc trên tay, cô nhanh chóng vào phòng đóng cửa lại.

Lấy một chiếc khăn lông của mình, cô lau sạch cơ thể cho Sắc Sắc.

"Em lạnh không Sắc?"

"Xin lỗi, là chị đã khiến em bị thương."

"Sắc Sắc, chị…"

Lục Lam bật khóc nức nở, cô nghẹn ngào nói không thành lời.

Nhìn bộ lông trắng muốt vì bị ướt mà dán chặt vào da của Sắc Sắc, Lục Lam thật sự không đành lòng.

Lỡ như nó bệnh thì sao? Cũng là tại cô hết. Biết Cao Nhĩ như thế nhưng cô không hề lường trước chuyện này, vậy mới khiến Sắc Sắc bị đá mạnh như vậy.

"Gâu… Gâu…"

Sắc Sắc sủa nhẹ nhàng, nó như muốn an ủi Lục Lam, mong cô đừng tự trách mình nữa.

Nhìn vào đôi mắt đáng thương của Sắc Sắc, Lục Lam vội lau đi nước mắt. Cô dùng khăn lau đi lau lại bộ lông trắng sáng của nó cho đến khi khô mới thôi.

"Sắc Sắc, em thật mau lớn, chỉ có lớn mới có thể bảo vệ được bản thân mình."

Sắc Sắc nhìn cô, mắt nhẹ chớp một cái.

Lau người cho Sắc Sắc xong Lục Lam liền vội vàng đi thay đồ. Lúc nãy không để ý nhưng bây giờ cô cảm nhận được tay cô đang run lên, vì quá lạnh.

Sợ bị bệnh nên cô đã nhanh chóng sưởi ấm cho mình và Sắc Sắc, sau đó cô lại đi nấu nước gừng.

Nấu một lúc thì xong, Lục Lam liền rót một bát, suy nghĩ vài giây, cô xoay người tiến về phía phòng ngủ của An Niên.

Lục Lam nghe rõ những âm thanh phóng đãng bên trong. Tuy không muốn gõ cửa nhưng bắt buộc cô phải gõ. Vì dù sao An Niên cũng đã cứu cô một mạng.

"Có chuyện gì?" An Niên khó chịu khi bị quấy rầy, anh cau mày chặt hỏi.

"Em có nấu nước gừng, muốn cho anh uống."

"Không cần, cô tự mà uống đi, đừng làm phiền tôi nữa!"

An Niên vừa nói xong thì những âm thanh ái muội lại một lần nữa vang lên. Cắn chặt môi, Lục Lam xoay người bước xuống lầu.

Đổ bát nước gừng của An Niên đi, cô lại rót một bát khác để trên bàn.

Bế Sắc Sắc lên bàn, cô đẩy bát gừng về phía nó.

"Uống đi."

Sắc Sắc rất nghe lời cô, nó nhanh chóng thè lưỡi ra uống.

Lục Lam tự rót cho mình một chén, cô chậm rãi uống từng chút một.

Miệng cô rất đắng, lòng cô còn đắng hơn.

Cứ tưởng sẽ thích nghi được với cuộc sống đau khổ này nhưng Lục Lam đã tự đánh giá bản thân mình cao quá. Cô vốn không thể buông tay An Niên, cứ biết anh ân ái bên người khác thì lòng cô lại đau như cắt.

Mặc dù đã muốn mặc kệ nhưng cô vẫn không làm được, vì cô đã quá yêu An Niên.

Sau khi Sắc Sắc uống nước gừng xong cô liền xem sơ qua vết thương cho Sắc Sắc, vết bầm rất lớn lại sưng rất to.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!