"Vợ con dạo này sức khỏe còn yếu lắm đấy, con là chồng thì phải thực hiện tốt nghĩa vụ của mình đấy!" Trịnh Kim Miên không yên tâm dặn dò một câu.
"Vâng mẹ, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Lục Lam nằm yên trên giường, cô cũng không chen vào cuộc trò chuyện của Trịnh Kim Miên và An Niên. Nhưng cô lại thấy được những dòng cảm xúc hiện rõ ràng trên đôi mắt chim ưng của anh.
Cô rơi vào trầm tư, nghe tiếng gọi của Trịnh Kim Miên thì mới hoàn hồn "dạ" một tiếng.
"Con cứ nghỉ làm lâu dài đi, đừng đòi đi làm sớm, dù sao bây giờ con cũng là mẹ của người ra rồi."
"Vâng mẹ, con biết rồi ạ." Cô gật đầu đồng ý. Từ đầu cô vốn định sau khi sinh con sẽ nghỉ dài hạn bởi cô muốn ở bên con nhiều hơn, nếu Trịnh Kim Miên không nói thì cô cũng sẽ làm vậy, bởi trên đời này không có ai quan trọng bằng con của cô cả.
…
Kể từ ngày sinh Kỳ Âm đến nay cũng đã được hai tháng, hôm nay Tôn Ân cố tình đến tìm Lục Lam để rủ cô cùng đi mua sắm. Dù sao Kỳ Âm cũng đã được hai tháng tuổi, đồ dùng cá nhân của nó cũng đã đến lúc thay mới rồi.
Lục Lam cùng Tôn Ân đi mua sắm, lúc đầu cô có hơi do dự bởi cô sợ con sẽ quấy khóc nhưng An Niên lại đảm bảo chắc nịch với cô rằng anh có thể chăm con thật tốt, anh nói anh muốn cô ra ngoài thư giãn đầu óc vì dù sao cô cũng đã ở Tú Uyển hai tháng mà không hề đi đâu rồi. Cuối cùng cô cũng đồng ý nghe theo.
Đồ dùng dành cho con cô chỉ có cô là rõ nhất, thôi thì ra ngoài một chuyến cũng được.
"Vợ chồng cậu thật là hạnh phúc, ước gì sau này mình cũng lấy được một người như An Niên thì hay quá!" Tôn Ân vừa lái xe vừa cảm thán.
Lục Lam nghe thế cũng cười trừ một cái, cô nói : "Cậu sẽ lấy được người tốt hơn An Niên gấp nghìn lần cho xem."
"Haha, cầu mong là vậy."
Hai cô gái cùng nhau trò chuyện rôm rả, Tôn Ân lái xe một lúc thì đến trung tâm thương mại, họ nhanh chóng vào trong và bắt đầu lựa chọn.
"Lam, cậu thấy bộ này đẹp không?" Tôn Ân cầm trên tay một chiếc đầm công chúa đưa lên cao hỏi ý kiến Lục Lam
"Đẹp lắm, nhưng mà hơi rộng, Kỳ Âm vẫn chưa có thể mặc vừa." Lục Lam cười cười, cô thật hết nói nổi với Tôn Ân mà.
"Vậy thì để lớn lên sẽ mặc!" Tôn Ân cương quyết, Lục Lam cũng chịu thua.
Hai cô gái loay hoay cả giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đã mua xong những thứ cần mua. Họ nhanh chóng cùng nhau ra về. Vừa bước ra ngoài đã vô tình gặp Tiêu Vĩ. Lục Lam có hơi ngạc nhiên, cô chào hỏi một câu : "Trùng hợp quá, anh cũng đi mua sắm à?"
Tiêu Vĩ hơi bất ngờ khi gặp lại Lục Lam ở đây, tính ra cũng lâu lắm rồi hắn mới gặp lại cô. Có khoảng thời gian hắn hay đến bệnh viện nhưng nghe mọi người nói rằng cô đã nghỉ tại nhà để dưỡng thai, kể từ ngày đó hắn cũng không đến tìm cô nữa.
Cô có hạnh phúc riêng của cô, hắn cảm thấy vui và sẽ hết lòng chúc phúc cho cô. Tuy đôi khi lòng hắn rất buồn nhưng tất cả là do năm xưa hắn đã đưa ra quyết định không đúng, việc tốt nhất ở hiện tại mà hắn nên làm đó chính là chúc phúc cho cô. Hễ cô vui thì hắn cũng sẽ vui theo. Được thấy cô cười hạnh phúc mỗi ngày vậy là đủ lắm rồi.
"Không, anh đi điều tra một số chuyện thôi."
"Về tâm lý tội phạm sao anh?"
"Ừ, anh đang cần làm rõ một vài vấn đề nhỏ nên cần phải đi tìm hiểu."
Nghe Tiêu Vĩ nói Lục Lam cũng không biết tiếp tục đề tài này thế nào nữa, cô chỉ đành im lặng mà đứng yên đấy.
"Em ra xe trước. Hai người cứ tự nhiên nói chuyện nhé." Dù biết Lục Lam và Tiêu Vĩ đã không còn mối quan hệ thân thiết nào nữa nhưng Tôn Ân lại muốn cho họ một không gian riêng, bởi cô nhận ra trong ánh mắt của Tiêu Vĩ có điều muốn nói với Lục Lam. Thôi thì vào xe đợi họ một lúc vậy.
"Dạo này em sống tốt không?"
Lục Lam cùng Tiêu Vĩ đến một băng ghế trên đường ngồi xuống, trong lúc cô vẫn chưa biết bắt chuyện thế nào thì hắn đã mở miệng trước.
Cô gật đầu : "Tốt lắm, còn anh thì sao?"
"Anh cũng vậy." Hắn lại hỏi : "Con gái em tên gì, nó chắc là dễ thương giống em lắm."
"Con tên Kỳ Âm." Cô cười nhẹ một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!