Chương 30: Xin Lỗi

"Tại sao em lại bị ngã?"

"Không phải là do anh làm sao?" Cô thẳng thừng đưa ra suy nghĩ trong lòng mình, dù sao hiện tại cũng không có ai, cô cũng nên lật bài ngửa với anh rồi.

"Tôi làm?" An Niên khó hiểu, đôi mắt trở nên thâm trầm.

Anh làm cái gì mới được chứ, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh Kiều Ảnh mà. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với cô rồi?

"Không phải do anh làm?" Cô nghi ngờ, nếu không phải anh thì là ai chứ?

"Tôi đã nói sẽ không gây hại cho em và đứa bé thì sẽ không làm, em vì sao lại hỏi như vậy?"

"Như thế thì… lạ quá." Nhìn khuôn mặt của An Niên không giống một người nói dối, không hiểu sao cô lại rất tin tưởng lời nói của anh. Nếu thật sự anh muốn ra tay thì sẽ không ra tay khi vẫn chưa đạt 100% cơ hội thành công. Nhưng không phải anh thì là ai chứ?

"Lục Lam, rốt cuộc là em đã bị gì?"

"Đã có người làm đổ dầu ăn xuống sàn nhà, tôi vì không biết điều đó nên đã bị té ngã."

Nghe lời cô nói thì khuôn mặt An Niên trở nên trầm tĩnh đến lạ thường, anh như đang suy nghĩ một vấn đề nào đó, đôi mắt híp lại lúc nào anh cũng không hay biết.

Đổ dầu ăn xuống sàn nhà, đây không phải là một hành động vô ý.

Cô vì điều này mà ngã, xém chút nữa sẽ sảy thai cho thấy kẻ đổ dầu ăn đó có ý đồ hòng muốn hại chết đứa con trong bụng cô.

Đây rõ ràng là một âm mưu!

Nhưng ai lại làm ra việc này, ai lại có thể vào được Tú Uyển?

Mật mã của Tú Uyển chỉ có vài người biết, anh, Lục Lam, Trịnh Kim Miên, Cao Nhĩ.

Đúng rồi, là Cao Nhĩ!

Cô ta vốn không thích Lục Lam, có phải là cô ta đã ra tay với cô?

Cao Nhĩ cũng thật là to gan quá, cô ta càng ngày càng không xem anh ra gì nữa rồi. Dám tự ý làm càng, xem ra cô ta không muốn sống yên. Món nợ này anh sẽ từ từ tính với cô ta!

Lục Lam thấy An Niên cứ nghĩ vấn đề gì đó mà không quan tâm đến câu trả lời của cô khiến cô hơi cảm thấy khó chịu. Bỗng nhiên cô cất tiếng : "Cũng tối rồi, anh mau về đi, tôi muốn nghỉ ngơi."

"Tôi ở lại đây với em." An Niên không có ý định rời đi, anh vẫn ngồi yên trên ghế cạnh giường, hai tay đan vào nhau.

Lục Lam bỗng ngỡ ngàng vô cùng, anh đang nói gì vậy, cô có nghe nhầm không?

Anh muốn ở lại cùng cô, nhưng vì sao? Là quan tâm cô sao, không thể nào, An Niên là người không biết quan tâm đến kẻ khác!

Còn nữa, hình như anh đã thay đổi cách xưng hô với cô rồi, nhưng là từ lúc nào vậy chứ, sao cô không nhận ra?

Cách nói chuyện với cô hình như cũng có đôi chút hòa hoãn hơn rồi. Nhưng rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao vậy, vì sao lại trở thành một An Niên lạ thường thế này?

Cô có chút không quen!

Hay là anh có ý đồ gì nữa?

Lục Lam đề phòng cảnh giác, cô từ chối : "Không cần đâu."

"Lục Lam, tôi có chuyện muốn nói với em." Không quan tâm đến thái độ của cô, An Niên vẫn tỏ ra trầm ổn như thường.

Lục Lam nghi hoặc, An Niên bị làm sao thế này? Hôm nay anh rất lạ, sao lại sử dụng từ ngữ nhẹ nhàng như thế mà nói chuyện với cô chứ, từ khi kết hôn anh chưa từng như thế này bao giờ.

Người trước mặt cô hiện tại là An Niên hay là kẻ nào khác đã dịch dung ra vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!