"Niên, là Lục Lam đã ức hiếp em!"
Sau khi xảy ra sự cố với Lục Lam, Cao Nhĩ nhanh chóng đến An thị tìm An Niên.
Vừa vào trong cô ta đã sà nhanh vào lòng An Niên, tỏ vẻ ấm ức.
An Niên cau mày, anh hỏi : "Ức hiếp em việc gì?"
"Cô ta nặng lời với em, đã vậy còn thẳng tay nhét bánh mì vào miệng em. Không có anh ở nhà cô ta vô cùng ngang ngược." Cao Nhĩ khóc lóc kể lể, ai nhìn vào cũng thấy xót thương.
Nhưng An Niên thì không, tuy quen Lục Lam không quá lâu nhưng anh hiểu rõ tính cách của cô, cô là một người cương trực, không thích thị phi. Nếu cô đã ra tay thì chắc chắn đối phương đã hành động trước.
Vậy nên, An Niên khẳng định là do Cao Nhĩ gây sự mới bị Lục Lam trả đũa. Tuy biết là như thế nhưng anh sẽ không bảo vệ Lục Lam, lấy lý do này để hành hạ cô cũng tốt.
"Anh biết rồi, chiều nay anh sẽ xử lý cô ấy." An Niên nhẹ nhàng chiều chuộng Cao Nhĩ.
Đối với Cao Nhĩ, anh không yêu cô ta, nhưng vì anh có hứng thú nên mới chấp nhận cô ta, vả lại cô ta cũng là một lưỡi dao sắc bén để anh đối phó với Lục Lam. Đã vậy thì nhất định phải lợi dụng, tức nhiên An Niên luôn cung cấp cho Cao Nhĩ đủ thứ, cô ta muốn gì anh đều cho nấy.
"Có anh là tốt nhất với em." Cao Nhĩ vui mừng nịnh hót một câu, đôi mắt sắc sảo nhẹ nhàng chớp.
Lục Lam, đắc tội với tôi cô sẽ không được sống yên!
Lục Lam sau khi đến bệnh viện liền về phòng làm việc, ai chào hỏi cô chỉ gật đầu một cái cho qua.
Có người còn chúc mừng cô, nghĩ đến việc của mình và An Niên thì lòng cô lại nhói đau, mấy ai biết những chuyện đau lòng mà cô đã trải qua?
"Lam Lam, cậu sao cứ như người mất hồn vậy?"
Nghe có người gọi tên mình, Lục Lam quay đầu, thì ra là Tôn Ân. Tôn Ân là bạn thân của cô, cả hai cùng lớn lên, cùng học, cùng chơi, cùng làm chung một khoa, tình cảm vô cùng khắn khít.
Tôn Ân rất tốt, là người mà Lục Lam vô cùng xem trọng.
"Ân Ân đấy à, mình đang nghĩ đến một bệnh nhân nên không để ý." Lục Lam nhanh chóng tìm lý do trả lời.
"Cậu đấy, hôn lễ mới diễn ra một ngày mà lại đi làm rồi sao? Mình nghe cậu nói lúc trước sau khi kết hôn sẽ đi hưởng tuần trăng mật tại Paris, sao bây giờ lại đến đây?"
"Niên vừa có dự án mới, mình cũng không muốn làm anh ấy trễ nãi công việc vậy nên đã quyết định bỏ đi dịp hưởng tuần trăng mật." Lục Lam cố nặn ra một nụ cười xinh đẹp, cô đang cố gắng diễn tròn vai.
Tôn Ân là bạn thân nhất của Lục Lam, cô không muốn vì chuyện này mà cô ấy đau lòng và lo lắng, vậy nên sẽ không để cho Tôn Ân biết đến chuyện đã xảy ra với mình và An Niên.
"Cậu đấy, sao lại chấp nhận hủy chứ, cả đời chỉ có một lần thôi mà." Tôn Ân tỏ vẻ đáng tiếc.
Lục Lam chỉ cười trừ mà không nói gì.
Đúng lúc này một y tá bỗng nhiên tiến lại gần Lục Lam, cô ấy nói : "Bác sĩ Lục, cô có thể tiến hành dẫn lưu khép kín cho bệnh nhân không ạ?"
"Được." Lục Lam vội gật đầu, cô quay sang nói với Tôn Ân : "Mình đi trước đây."
"Ừm, cậu đi đi."
Lục Lam thở phào nhẹ nhõm xoay người đi, y tá này đúng là phúc tinh của cô, nếu cứ ở đây nói chuyện với Tôn Ân nữa thì chắc chắn sẽ có sơ hở. Cô vẫn nên đi sớm thì hơn.
Cả ngày nay, không lúc nào mà cô không thể không nghĩ đến chuyện tối qua, bất giác lòng Lục Lam lại nhói đau.
Trong lúc phẫu thuật, vì không tập trung mà Lục Lam đã sơ xuất khi cầm máu, nghe tiếng la của y tá cô mới hoảng hồn.
Không được, Lục Lam không thể như thế!
Nếu cứ như vậy chắc chắn sẽ chết người. Cô không được nghĩ đến chuyện cũ nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!