Trong lúc ngồi đợi món ăn bưng lên, Trịnh Kim Miên tha thiết nhìn Lục Lam, bà nói : "Tiểu Lam, nếu có rảnh thì về chơi với mẹ, mẹ luôn sẵn sàng trò chuyện cùng con."
"Vâng, con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ."
An Bách ngồi trâm ngâm một lúc cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng là đang nói chuyện với An Niên : "Niên, ba biết công việc tuy nhiều nhưng con cũng phải biết dành thời gian cho gia đình. Tốt nhất là cuối tuần nên dẫn vợ con về đây rồi cả nhà ăn một bữa cơm gia đình ấm cúng."
"Con biết rồi ba." An Niên giả vờ hiếu thuận.
Nhanh sau đó từng món ăn được người giúp việc bưng lên, món chính rồi đến món phụ nhìn vô cùng bắt mắt.
"Tiểu Lam, con ăn nhiều một chút."
Nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn không hiểu sao Lục Lam không hề có tâm trạng ăn. Cô còn chưa kịp trả lời Trịnh Kim Miên thì dạ dày bỗng nhiên cuộn lên một cái, vô thức cô "ụa" một tiếng.
Dùng tay bụm chặt miệng, Lục Lam nhanh chóng đứng dậy chạy vào toilet, miệng không quên nói vọng một câu : "Con xin lỗi ba mẹ, con vào nhà vệ sinh một lát."
Cô chạy thẳng vào bên trong, nôn thóc nôn mửa.
Trịnh Kim Miên nhìn thái độ của Lục Lam thì ngỡ ngàng nhưng nhanh sau đó lại khôi phục lại vẻ mặt bình thường, quay sang An Niên bà hỏi : "Tiểu Lam nó có tin vui sao con?"
An Niên cũng nghi ngờ, anh lắc đầu : "Con không biết."
"Cái thằng này, vậy mà cũng không biết." Nói đến đây bà liền phá lên cười vui mừng : "Tốt quá, thật sự tốt quá rồi!"
"Vậy là chúng ta sắp có cháu bồng rồi ư?" An Bách vui mừng không kém Trịnh Kim Miên là bao.
"Chứ còn gì nữa!"
Năm xưa có thai An Niên thì Trịnh Kim Miên cũng có biểu hiện như Lục Lam hôm nay, dù sao thời gian kết hôn của An Niên và cô cũng đã hơn hai tháng, muốn có tin vui cũng không phải là chuyện khó. Nhìn thái độ của cô thì Trịnh Kim Miên đoán chắc cô thật sự đã có thai.
Dưới sự thúc giục của Trịnh Kim Miên, An Niên liền miễn cưỡng bước vào nhà vệ sinh xem tình hình của Lục Lam.
Anh lạnh giọng hỏi : "Hai tháng nay tôi không hề chạm vào cô, cô có thai thì có của người nào chứ?"
Nghe câu hỏi của An Niên Lục Lam chỉ liếc lên nhìn anh, ánh mắt đầy sắc lạnh.
Anh thật quá đáng, câu nói này chẳng phải nghi ngờ sự chung thuỷ của cô sao?
Tuy thế nhưng Lục Lam cũng không còn buồn khi nghe những câu nói như sát muối vào vết thương này của An Niên, bởi cô buồn đã đủ, tuyệt vọng cũng đã nhiều. Bây giờ không còn gì để đau lòng nữa.
"Em không hề có thai."
Chu kì kinh nguyệt của cô diễn ra không đều, vậy nên cô cũng không mấy để ý đến nó. Tuy hôm nay bị ói nhưng cô không tin là mình có thai, vì vốn dĩ An Niên không hề chạm đến cô. Cũng có lẽ do dạo này hơi mệt nên cơ thể khó chịu, cô không hề nghĩ sâu xa gì cả.
Lục Lam nói xong liền lách người đi ngang qua An Niên, cô nhanh chóng bỏ ra ngoài. An Niên cau mày, anh cũng bước theo sau cô.
Mặc cho Lục Lam nói gì thì Trịnh Kim Miên vẫn khăng khăng muốn đưa cô đi khám vì bà tin chắc rằng đây là biểu hiện của người có thai, nhưng cô thì ngược lại hoàn toàn, cô không nghĩ trong bụng mình hiện tại đang có một sinh mệnh khác đang dần lớn lên.
Nhưng với sự cương quyết của Trịnh Kim Miên thì An Niên và Lục Lam cũng nghe theo. An Niên nhanh chóng chở bà và Lục Lam đến bệnh viện.
Sau khi khám xong, kết quả chính là : Lục Lam đã mang thai gần ba tháng.
Lúc bác sĩ vừa thông báo xong thì Trịnh Kim Miên đã cười toe toét, bà luôn miệng cảm ơn. Còn Lục Lam, cô thật sự rất ngỡ ngàng.
Cô, đã được làm mẹ.
Sự thật chính là như vậy.
Về phía An Niên, anh cau mày thật chặt. Ba tháng… Đúng rồi, ba tháng trước có một đêm do anh đã sai rượu nên ân ái với Lục Lam, lần đó cũng không để ý gì, bây giờ xem lại thì đúng là cô đã có con với anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!