"Trời ơi, Sắc Sắc…"
"Ử ử…"
"Là ai… Là ai đã khiến em trở nên thế này… Sắc Sắc, xin lỗi em, là chị không đúng… Chị không bảo vệ được em, là chị sai rồi, Sắc Sắc, huhu, chị không đủ mạnh để đảm bảo an toàn cho em… Xin lỗi em, Sắc Sắc, huhu…"
Lục Lam uất ức ôm chặt Sắc Sắc vào lòng, tiếng khóc ngày càng lớn ngày càng thê lương.
Cắn chặt răng, siết tay thành quyền. Thầm nghĩ, dù cô không đủ mạnh nhưng bằng mọi giá cô sẽ trả thù cho Sắc Sắc!
Ngay trong đêm, Lục Lam rời khỏi Tú Uyển, cô nhanh chóng đến bệnh viện thú y, nhưng vô dụng, không có bệnh viện nào là mở cửa.
Lên mạng tìm hiểu, cuối cùng Lục Lam cũng biết được vẫn còn một bệnh viện tư ở ngoại thành, cô lên taxi nhanh chóng chạy đến đấy. Đường đi khá xa, phải mất một giờ sau cô mới đến được bệnh viện.
Sau khi khám xong mới biết Sắc Sắc bị thương cực kì nghiêm trọng, nếu bị đập đầu mạnh xuống đất e là sẽ chết ngay tức khắc.
Lục Lam cảm thấy vô cùng may mắn, tốt quá rồi, Sắc Sắc không sao…
Còn Cao Nhĩ, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Một tháng sau.
Kể từ tối hôm đó thì An Niên không về Tú Uyển nữa, tính ra cũng được một tháng. Không có anh và Cao Nhĩ Lục Lam cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Vết thương của Sắc Sắc đã lành hẳn, nó đã nặng hơn một chút, thân hình tròn trĩnh mũm mĩm rất đáng yêu.
Nghịch với Sắc Sắc, cô hỏi : "Còn đau ở đâu không hả?"
Sắc Sắc vẫy vẫy cái đuôi liên tục sau đó chạy một vòng, việc làm này chứng tỏ bản thân nó rất khỏe mạnh.
"Em yên tâm, chị nhất định sẽ không cho ai làm hại em. Em cũng nên ăn thật nhiều để mau lớn đấy nhé, sau này em sẽ bảo vệ bản thân mình và cả chị."
Có Sắc Sắc bên cạnh Lục Lam không hề cảm thấy buồn chán, nói chuyện với nó cũng rất thú vị, nó rất ngoan, chưa bao giờ sủa lớn tiếng với cô.
Chơi đùa với Sắc Sắc một chút thì điện thoại vang lên tiếng chuông, cô cầm lên mới biết người gọi đến là Tôn Ân.
"Alo, Ân Ân đấy à, gọi mình có chuyện gì không?"
"Lam này, mai là chủ nhật, cậu nhất định phải đi mua sắm với mình!" Thái độ của Tôn Ân rõ ràng không cho người khác cực tuyệt.
Lần trước Sắc Sắc bị thương nên Lục Lam đã diện cớ để ở nhà, cô xin lỗi Tôn Ân và bịa ra lý do nói rằng mình phải đến An thị tham quan với An Niên. Tôn Ân hiểu và cũng đồng ý, mấy tuần sau Tôn Ân lại rủ cô đi mua sắm nhưng cô lại khéo léo từ chối, từ chối mấy lần liên tiếp, e là lần này không thể không đồng ý.
"Đi thì đi, mình cũng không bận gì cả."
"Quyết định vậy đi, mai mình sang đón cậu."
"Được thôi!"
Nói chuyện phiếm với Tôn Ân một lát thì tắt máy, Lục Lam định xem lại một số bệnh án của bệnh nhân thì điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Là An Niên.
Từ sau khi cưới, đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô. Cũng lâu lắm rồi cô mới nhận được điện thoại của anh.
Đầu ngón tay cô run lên một cái, không nhanh không chậm ấn vào nghe. Tức thì, điện thoại đã được kết nối.
"Alo."
Trước kia, khi An Niên gọi đến thì lúc nào cô cũng nói những từ đại loại như "em nghe này", "anh gọi cho em có chuyện gì thế", "nhớ em à"… Kèm theo đó là cảm xúc vui vẻ, giọng điệu ấm áp, nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi, cô cũng không cần giữ lại thói quen khi chưa đi đến hôn nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!