Chương 46: Anh bị ngược

Máy bay vẫn còn phải bay thêm gần ba giờ, mới có thể đến được sân bay New York. Ôn Miên tháo kính mát xuống, nhìn tầng mây đến ngẩn người, thỉnh thoảng lại muốn nói ra suy nghĩ của chính mình.

Cô thật sự là quá mất mặt, sao lại có thể trong cơn tức giận liền trở về nhà mẹ đẻ như vậy, còn không nhận điện thoại của sếp!

Trước khi kết hôn cũng không phải không nghĩ tới, cho dù giữa anh và cô không có tình yêu sét đánh thì thế nào, cuộc sống gia đình tạm ổn cũng đã có thể mãn nguyện lắm rồi.

Bất quá, chuyện cho tới bây giờ, tâm tư của hai người bọn họ đã sớm thay đổi, địa vị của cô trong lòng anh lẽ ra phải quan trọng hơn, không phải sao.

Hay là, vẫn do cô quá tự cao?

Ngày hôm sau Cù Thừa Sâm trở về bộ đội, Ôn Miên chỉ biết người đàn ông kia dặn dò Tiểu Quang, nói để em gái xuất ngoại cùng cô.

Cù Thần Quang thấy thế thì thở dài một tiếng, khép bức thư nhỏ trong tay lại, trong lòng cô minh bạch vài phần, trên mặt cũng chỉ xem như không có việc gì.

"Chị dâu, chị cũng đừng quá tức giận, người anh hai này của em, rất để ý đến chị, chỉ là không nói ra miệng thôi, chị nên cho anh ấy biết tay một chút, ai biểu anh ấy cả ngày chỉ biết mạnh miệng nói lời cay độc."

Ngoài miệng nói như vậy, Tiểu Quang lại lặng lẽ suy nghĩ trong lòng, anh hai nhà mình nói với cô ấy những lời như thế, ngay cả cô cũng không dám không cẩn thận.

"Trước khi đi chị cũng chưa nhận điện thoại của anh ấy.... Em nói, anh ấy có tức giận hay không?"

"Chị làm đúng, phải buộc anh ấy cho chị một cái công đạo!"

"Công đạo?"

Tiểu Quang nhẹ nhàng cười với Ôn Miên, đôi mắt cô chuyển động, nghiêm mặt: "Anh ấy cưới chị chính là công đạo, anh ấy có nói những lời đó hay không.... cũng là công đạo."

Ôn Miên nghiêng đầu, cô nghĩ chắc sếp Cù sẽ không tưởng tượng ra được, em gái nhà mình sẽ nắm chân sau của anh đi.

"Chị dâu, chị cứ làm theo lời em, chờ đến khi chúng ta xuống máy bay, sắp xếp mọi thứ xong xuôi, đợi lát nữa anh em gọi đến nổ điện thoại của em, em mới cho chị nhận điện thoại của anh ấy."

Nếu Cù Thừa Sâm không nói chuyện rõ ràng, thì trước khi visa hết hạn, hai cô liền đi shopping khắp New York, cho người đàn ông bình tĩnh này gấp chết mới thôi.

Ôn Miên yên lặng nghe, thỉnh thoảng nhớ tới lần đầu tiên tức giận trước mặt Cù Thừa Sâm, cô nói anh đừng có quá coi trọng chính mình.

Nhìn xem, rõ ràng muốn anh đừng xem mình là nhất, không phải tất cả phụ nữ trên thế giới này đều mong được anh yêu, nhưng chính cô lại thành người nói ra trước, cho nên nhất định là người thua trước.

Ôn Miên cũng không cam lòng nha, tuy từ đáy lòng cô kính nể vị sếp dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không gấp này, nhưng dù cho một chút thôi cũng được, cô muốn anh chịu thiệt một lần, muốn nghe anh nói ra lời trong lòng.

Đây cũng không phải là lý do cô rời nhà trốn đi, hơn nữa, tới thăm Tả Luân chỉ là một trong những nguyên nhân.

Nghĩ thông suốt xong Ôn Miên cắn răng một cái, quyết định không rối rắm nữa, nhân dịp này xem như cho mình nghỉ phép mấy ngày, cũng coi như chiếm chút chỗ tốt trước mặt Cù Thừa Sâm.

"Em mong buổi tối bọn họ sẽ chuẩn bị hai giường."

"Tiểu Quang chị không ngại cùng em....."

"Chị dâu, em có thói quen ngủ khỏa thân."

Ôn Miên thoáng sửng sốt, cô gái nhỏ trước mặt này cười hì hì nói với cô: "Có cơ hội chị cũng thử đi, rất có ích cho sự khỏe mạnh của thế xác và tinh thần."

Ôn Miên, nói thế này, cô còn có gì để nói, chỉ là thể.........

*****

New York, trong bệnh viện hiện đại, hành lang sáng trưng, phía ngoài tường bò đầy dây leo, tường sơn màu quả quýt mang lại cho người ta cảm giác ấm áp.

Hai nhân viên FBI đứng trực trước cửa, bảo vệ sự an toàn cho đồng sự đang bị thương bên trong.

Trong phòng bệnh tư nhân cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh của thiết bị vang lên, trên người Tả Luân vẫn còn cắm vài loại ống, buối sáng bác sĩ nói anh đã có dấu hiệu khôi phục tri giác, điều này khiến cho Ôn Miên cực kỳ vui mừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!