Chương 45: Cô bỏ đi

Buổi chiều Cù Thừa Sâm vừa dẫn tiểu đội thực hiện hành động đặc biệt xong trở về căn cứ, nhiệm vụ lần này là tập kích những phần tử phạm tội của tổ chức khủng bố bí mật lẻn vào nước ta với mục địch làm mất ổn định trật tự xã hội.

Trung tá đã mấy ngày mấy đêm chưa chợp mắt, một khẩu súng quét ngang qua vùng phòng vệ của toàn bộ kẻ địch.

Theo tiếng đáp xuống của máy bay trực thăng, trong đầu bọn họ vẫn còn hồi tưởng lại cách thức tự sát của những người đó, bọn họ cũng bị tổn thất không nhỏ, cũng may chỉ là súng ống và xe.

Một thân đẫm máu, người đàn ông mặc trang phục ngụy trang trở về khu ký túc xá để tắm rửa thật sạch, có như thế mới rửa trôi được vết máu trên người, anh ngồi yên lặng trước bàn, xem văn kiện của Đảng, hơi đăm chiêu.

Một lát sau có người gõ cửa, Bùi Sách đứng bên ngoài lộ vẻ tươi cười với khuôn mặt kết một tầng băng lạnh của đứa cháu.

Đối phương hờ hững, "Có việc?"

"Cháu đoán thử xem." Bùi Sách trêu ghẹo, đem mấy thứ trong tay quơ quơ trước mặt anh: "Nhìn xem đi."

Vị trung tá tiên sinh từ trước đến giờ luôn biết cách tự khống chế mình trước mắt này, giờ phút này, ánh mắt lại không kiềm được mà nhìn về phía tấm hình, Bùi Sách để lại nó rồi xoay người rời đi, muốn để người đàn ông này tự mình tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ vừa biết được.

Trong nháy mắt Cù Thừa Sâm còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, sau khi lấy lại bình tĩnh mới phát hiện mình không nhìn lầm, người con gái của anh mặc một bộ váy, mắt nhắm lại, vẻ mặt vô cùng quyến rũ, lại đang ngồi trên thềm đá ôm hôn một người đàn ông khác.

Đây không phải là cảnh tượng mà anh muốn nhìn thấy.

Thân là trung đội trưởng đội hành động, tay súng bắn tỉa, trung tá Cù việc bắt gió bắt bóng, chỉ cần cho anh một bóng dáng, anh có thể khiến đối phương không còn chỗ để trốn.

Nhưng chuyện này hiển nhiên không phải là chuyện anh có thể khống chế, lúc ý thức mình bị mất bình tĩnh, Cù Thừa Sâm mới xem kỹ lại tấm hình một lần nữa. Dựa theo quần áo hai người, anh trầm ngâm, nếu Ôn Miên và Tả Luân có tình cảm từ trước, sao anh có thể không phát hiện ra được chút gì?

Trước hết, Cù Thừa Sâm muốn đến chỗ người nào đó tìm tin tức, cầm lấy điện thoại liền nhấn số, vừa ấn vừa nói: " Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại ra bên ngoài."

Lục Trang Nghiêm thoáng ngẩn ra, nhìn bộ dáng không nhanh không chậm, giả vờ lạnh nhạt của trung tá, anh ta có chút dở khóc dở cười.

"Anh ta kêu tôi cho anh đi cửa sau, sếp à, hành vi này là không tốt."

Cù Thừa Sâm không rãnh nhìn phản ứng của anh ta, điện thoại vừa được nối, nghĩ nghĩ, mắt nhíu lại, trong mắt tỏa ra hàn khí bức người.

"Ôn Miên."

"Sếp, nhiệm vụ lần này của anh kết thúc rồi à?" Trong microphone truyền đến giọng nói ôn nhu như cũ của cô.

"Ngày mai anh muốn trở về một chuyến, có chuyện nói với em."

Nhiệm vụ sau không biết được sắp xếp lúc nào, bọn họ chỉ có thể nghỉ từ nửa tới một ngày.

"Vừa khéo em cũng có chuyện rất quan trọng, muốn nói với anh."

Cù Thừa Sâm nghe Ôn Miên nhắc vậy, nhàn nhạt đáp: "Được."

Cúp điện thoại, anh mặt không biểu cảm xoa xoa mi tâm, có đôi khi, thật đúng là đoán không ra tâm tư của cô gái này.

Ôn Miên như thế, không hề cố kỵ mà khóc lóc, cười vui trước mặt anh, cũng sẵn lòng mở rộng cửa lòng với anh, anh thích ở trong lòng cô nhiệt tình ra vào, cô gái có thể khiến anh coi trọng như thế, anh tự hỏi sao cô có thể làm ra chuyện như vậy.

Trung tá nắm chặt nắm tay, Lục Trang Nghiêm khẽ nâng cằm đánh giá một chút, mới phát giác người đàn ông này hơi khác thường, trong tay anh ta thậm chí còn đang vò chặt một tờ giấy, có vẻ giống như một bức ảnh.

*****

Gần chạng vạng, Ôn Miên ở nhà dọn dẹp vệ sinh, lau dọn mấy cái cúp và huy hiệu trung tá tiên sinh đặt trong tủ kính.

Huy chương quán quân trận đấu quân khu, huy hiệu công lao hạng nhất, hạng hai, danh hiệu đệ nhất trận đấu của đội đội đặc chủng, bằng sinh viên danh dự của trường, và thứ đặc biệt nhất

- nón Berets màu nâu.

Nó tượng trưng cho bộ đội đặc chủng trong bộ đội đặc chủng ở Nga, cao hơn cả Alpha, là phần thưởng của cuộc thi đấu tuyển chọn chức nghiệp tiêu chuẩn, muốn đoạt được danh hiệu này, trước hết phải trải qua hàng trăm cuộc thi cửa hành hai lần một năm, sau đó mới tiến vào ba giai đoạn khảo hạch tàn khốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!